Đôi mắt Chu Trạch đầy ánh đen, giờ khắc này, anh ta đây sự phẫn nộ.
Là, ta chiếm thân thể ngươi,
Nhưng,
Vậy thì đã sao!
Ta muốn tiếp tục sống trên cơ thể này, ngươi ngăn cản được sao?
Định trả thù,
Đây giống như đang kích thích khiến ta tìm về Vãn Thu để dùng bạo lực với cô ấy?
Đây là thời gian rất tốt.
Chu Trạch dang tay phải của mình, móng tay từ từ mọc ra, bao quanh là một màn sương mù đen.
Nhiều khi, giải pháp để giải quyết phụ thuộc vào nơi bạn đang ngồi, nó sẽ thể hiện lập trường của ngươi.
Đứng về phía Chu Trạch không có cách nào phân biệt đúng sai, anh ta muốn sống, đó cũng chính là điều tiên quyết cho mọi hành vi của anh, mọi thứ sẽ chính xác hẳn, ngược lại, nó sẽ không có giá trị gì nữa.
Mất đi ý nghĩa, chính xác là có cần thiết phải đúng hay không?
"mặc kệ là trú ngụ ở đâu, ta điều sẽ kéo ngươi ra khỏi, dù cho..ngươi đang trốn trong thân thể này!"
Mặt của Chu Trạch bắt đầu biến dạng, móng tay của anh bắt đầu ấn vào lồng ngực của mình.
"Đau....."
Đau đớn vô cùng làm cho cơ thê anh co giật lên, cả người Chu Trạch run rẩy, ngã quỵ xuống đất.
Anh ta mở miệng,
Có chút sửng sờ,
Không ở,
Căn bản hắn không trong cơ thể này!
Vì cái gì,
Mà linh hồn của anh sắp bị phá vỡ bởi chính mình, trong cơ thể này, chỉ có một linh hồn duy nhất,
Chu Trạch, Từ Lạc căn bản không có ở đây!
Chu Trạch một lần nữa đứng dậy, nhìn vào tấm gương bị vỡ, mặt mũi của anh vẫn như cũ, chờ thật lâu, trong gương cũng không có chút biến hóa nào.
Từ Lạc, đã không tồn tại,
Như vậy, lúc đối diện với Lâm bác sĩ là do bản tính thúc đẩy anh ta?
Không,
Không thể nào,
Không có khả năng!
Không thể nào là do điều này.
Chu Trạch lần đầu tiên cảm thấy, người trong tấm gương, rất lạ lẫm, như không phải là vì thay đổi cơ thể thay đổi khuôn mặt, mà là nôi tâm của anh, linh hồn mình, dường như nó không còn như lúc trước nữa,
Căn bản không còn.
Cơ thể linh hồn, đến cuối cùng thì cái nào mới thực sự là của anh?
Từ xưa đến nay, nhiều nhà thơ vĩ đại, những nhà tư tưởng lớn đều có một câu trả lời tương tự, thân thể có thế biến mất, mục nát, nhưng linh hồn thì vẫn mãi tồn tại vĩnh cửu.
Nó có thể cao quý, có thể ghi nhớ, có thể tỏa sáng trong lịch sử của dòng sông.
Chu Trạch cũng cho rằng trước mắt chính là mình, chỉ có thân thể thay đổi mà thôi, anh vẫn là anh như lúc trước vẫn là Chu Trạch.
Trước mắt,
Anh bắt đầu sợ hãi,
Bởi vì nếu như Từ Lạc đã sớm không tồn tại,
Điều này cũng có nghĩa là,
Chính bản thân của anh đã thay đổi?
............
"Hãy đi ngủ đi, thân ái."
"Ừ. Con gái đã ngủ, anh cũng đi ngủ sớm đi."
"Được, đợi ta xem xong phương án trị liệu này đã."
Vương Kha nhẹ nhàng vặn vẹo cổ của mình, ngáp một cái, cơ thể cũng mệt mỏi, nhưng do sổ sách kinh doanh anh phải làm cho xong, anh ta chỉ mới ngoài ba mươi, nhưng trên tóc đã xuất hiện tóc trắng bạc.
Cái tuổi này của người đàn ông là xấu hổ nhất, không nỗ lực, thời gian để nghỉ già thì quá sớm, cơ thể sẽ từ từ đi xuống.
"Đinh đinh đinh....... đinh đinh đinh......"
Vương Kha khẽ nhíu mày, đã trễ như vậy, mà có ai đến gõ cửa?
Anh ta đi đến trước cửa, va liếc nhìn thấy có một người đàn ông mặc áo màu đen, hỏi: "Xin hỏi, ngươi là?"
"Tôi tìm Vương Kha, bạn tôi giới thiệu anh ấy."
"Thật xin lỗi, nếu có chuyện gì hãy nhắn lại với phụ tá của tôi để hẹn trước, tôi đang ở nhà..."
"Chu Trạch giới thiệu tôi." Người đàn ông ngoài cửa nói.
Nghe được tên này, Vương Kha sửng sốt, sau đó mở cửa ra.
Đối phương trông rất trẻ tuổi, tầm cũng đã hai mươi lăm.
"Vào đi." Vương kha mời anh ta vào nhà, rót một chén trà đặt lên bàn.
Chu Trạch ngồi trên ghế salon, nhìn người bạn thân ngày xưa.
Anh ta vẫn không thay đổi, lúc trước trong ngành cả hai cùng phấn đấu, cả hai điều lớn lên tại Cô Nhi viện, từ nhỏ cả hai đã rất thân với nhau, hơn nữa theo cách nhìn của Viện trưởng, hai người từ trại trẻ mồ côi ra rất có tiền đồ.
Chu Trạch còn trẻ tuổi đã là Phó chủ nhiệm của bệnh viện, còn Vương Kha, đã có phòng mạch riêng của mình, không phải là phòng khám nhỏ nơi hẻo lánh, mà là trong trung tâm thành phố.
Căn biệt thự này,không phải người bình thường nào cũng có thể mua được.
"Anh biết Chu Trạch?" Vương Kha hỏi.
"Ừ, đã chết nửa năm." Chu Trạch hồi đáp, sau đó cầm tách trà lên, uống một ngụm, anh ta vẫn còn thích uống loại trà này, khẩu vị không hề thay đổi.
"Tìm ta, có chuyện gì không?"
"xem bệnh."
"xem bệnh?" Vương Kha ho một tiếng, "Anh có hẹn trước."
"Rất gấp." Chu Trạch nhìn Vương Kha, "Vô cùng gấp."
Vương Kha trầm mặc, sau đó cười, gật đầu, đứng dậy, nói: "hãy đi cùng ta đến thư phòng."
Mặc kệ anh ta có hẹn trước hay không, là yêu cầu của ai, đến có chút đường đột hay không, nếu như đối phương đã là bạn của Chu Trạch thì anh không có lý do gì từ chối.
Hai người ngồi trong phòng một lát, Vương Kha đi lấy chiếc áo trắng khoác vào, thể hiện của sự nghiêm trang.
"Hãy nói một chút tình trạng cho tôi nghe." Cây bút trong tay của Vương Kha chuyển động, cây bút màu vàng sẫm, dưới ánh đèn nó rất bắt mắt.
"Nhân cách của tôi..có chút phân liệt." Chu Trạch trình bày vấn đề mình gặp.
"Nói cụ thể một chút." Vương Kha hỏi.
Cảm giác, như bên trong tôi có một người khác đang tồn tại, chính xác mà nói, là tại thời điểm nào đó, tính cách đó sẽ ảnh hưởng đến tính tình của tôi, mà tôi cũng không cảm nhận được, nó có thật sự tồn tại hay không/.
Tôi một mực...rất bị hạn chế bởi người khác."
"Nhân cách phân liệt?" Vương Kha híp híp mắt, "Đã bao lâu rồi?"
"Gần đây"
"Như vậy đi, tại đây có một trang giấy, hãy vẽ ra nhân cách thứ hai, bằng cảm xúc của anh, vẽ ra hình dạng của hắn, dù cho anh chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng thật của anh ta."
Vương Kha đem một trang giấy trắng cùng chiếc bút máy đặt trước mặt Chu Trạch
"Nhân cách thứ hai sao?" Chu Trạch hỏi.
"Đúng." Vương Kha gật đầu.
"Nhưng... nghiêm túc mà nói, tôi chính là nhân cách thứ hai." Chu Trạch nói mình, "Hiện tại, đây là tính cách ban đầu của cơ thể."
Ánh mắt của Vương Kha cô động lại, bắt đầu kiểm tra kỹ lại Chu Trạch.
"Anh nói, anh bây giờ, chính là nhân cách thứ hai?"
"theo những gì anh nói lúc nảy, thì nó chính là như vậy." Chu Trạch trả lời.
Nguyên bản cơ thể anh chính là Từ Lạc, còn Chu Trạch là người ngoài, cho nên, Chu Trạch chính là nhân cách thứ hai.
"Anh đã giết hắn ta sao?" Vương Kha hứng thú, mơ hồ,...biểu lộ có chút hưng phấn.
"Cứ xem là như thế, hơn nữa tôi cũng tin, hắn đã không thấy." Chu Trạch đáp.
"Vậy anh kỳ thật đã có hành vi giết người." Vương Kha nhắc nhở, "Mặc dù về pháp luật, bạn không thể phán xét hành vi của mình, anh không thể mô tả hành vi của mình, nhưng tôi vẫn phải ngồi đây để lên án khiển trách anh."
"Sau khi kết thúc?"
"Anh tìm đến tôi, để tìm biện pháp, chấm dứt triệt để cái nhân cách đã làm thay đổi anh?"
"Đúng vậy."
Bút trên tay lại bắt đầu chuyển động, lần này không phải thôi miên, mà là anh ta đang tự hỏi.
"tôi không biết, tôi có nên giúp ngươi hay không, là vị xem ra anh đã giết chết một "người" đã tồn tại, nếu như giúp anh, thì là tôi đang hỗ trợ anh phân hủy đi cái xác, tôi sẽ trở thành đồng phạm với anh."
Một tiếng "Nhị Đản Ca" phát ra, sắc mặt Vương Kha bỗng nhiên thay đổi, có chút ngoài ý muốn:
"Chu Trạch đã nói với anh điều này?"
Chu Trạch gật đầu.
Vương Kha ngẩng đầu, có chút rối rắm, anh khẽ cắn môi, bắt đầu cầm bút ghi tờ đơn:
"Tôi sẽ cho anh một số thuốc, những thuốc này có tác dụng hỗ trợ, có thể giúp anh ổn định tâm trạng, hỗ trợ anh ngủ ngon hơn."
"Vậy cũng không cần."Chu Trạch nói.
"bước quan trọng nhất là, anh cần thay đổi môi trường." Vương Kha không để ý đến những lời nói trước đó của Chu Trạch, viết xong đơn thuốc nói: "Thoát ra khỏi tính cách đã làm thay đổi bản chất của mình, hãy xây dựng lại chính bản thân của anh.
Rất nhiều người đã cho rằng, những tư tưởng, những suy nghĩ của linh hồn, mặc dù linh hồn không tồn tại trên thế giới này, là một người vô danh.
Nhưng lập luận này là không chính xác, thân thể của chúng ta, cơ thể, ánh mắt, bao gồm rất nhiều bộ phận điều có thể dự trữ được một "linh hồn", "linh hồn" này khác với linh hồn theo nghĩa rộng.
Nó được hình thành thông qua vô số lần huấn luyện, lặp đi lặp lại để tạo ra "trí nhớ cơ bắp", và "gợi ý tâm lý"..., anh có thể hiểu nó như một quán tính.
Anh là nhân cách thứ hai, giết chết nhân cách thứ nhất,
Nhưng sau tất cả, tính cách này do nó đã được vận động quá lâu, tạo thành quán tính, gợi thành trí nhớ, có đôi khi nó tạo ra những sự lựa chọn không thể giải thích được, sau đó chính mình cũng cảm thấy bị sốc, cho người ta cảm nhận một cảm giác ảo tưởng đã tồn tại một nhân cách mới.
Vì những lý do này.
Trước hết tất cả mối quan hệ hiện tại của mình, anh hãy tạo ra một vòng tròn riêng cho bản thân mình, để cơ thể bắt đầu thích nghi với bạn một lần nữa, triệt tiêu quán tính trước, và giải quyết được vấn đề.
Kỳ thật tình trạng hiện tại của anh không nghiêm trọng lắm, anh có một suy nghĩ logic rõ ràng, vượt qua nó, chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi." Vương Kha cười nói.
Lúc này, bên ngoài cửa có người gõ cửa,
"Anh ơi, anh có khách sao?"
"đúng, giúp anh rót hai tách cà phê."
"được."
Chu Trạch nghĩ tới Lâm bác sĩ, tới cha mẹ vợ của mình, và cả cô em vợ kia,
Đích xác,
Ngay từ đầu, anh đã tự bài xích những mối quan hệ kia, thậm chí còn có suy nghĩ sẽ cự tuyệt nó.
Thế nhưng không biết từ lúc nào,
Dù cho cô ấy không cho ta ngủ cùng,
Ngược lại trở thành nổi ám ảnh của cô ấy?
"Cắt đứt mối quan hệ, cần bao lâu?" Chu Trạch hỏi.
"Không cần nhiều thời gian." Vương Kha nhún vai, biểu thị rất rõ ràng, "Từ khi anh bước vào, ánh mắt tôi đã quan sát anh, anh mang đến cho tôi một cảm giác, không biết nói thế nào.
Anh chính là nhân cách thứ hai, nhưng tôi cảm thấy nhân cách thứ hai đã giết đi nhân cách thứ nhất đã trở thành một ca bệnh.
Giống như...cuốn tiểu thuyết đau khổ cổ đại Tá Thi Hoàn Hồn, thậm chí có thể dùng hai chữ "Hoàn Mỹ" để hình dung.
Hiện tại, anh hãy chú ý những tác dụng phụ của thuốc, hệ miễn dịch của anh có thể vượt quá giới hạn, tầm khoảng hai đến ba tháng.
, sau đó hãy thiết lập lại mối quan hệ trước kia, nó sẽ không có vấn đề gì."
Chu Trạch gật đầu, "Cảm ơn."
"đừng khách khí."
"Cà phê đến rồi."
Cửa phòng bị đẩy ra, một người phụ nữ bưng hai tách cà phê đi vào, đặt trên bàn sách.
Chu Trạch nhìn về phía cô gái, cô gái cũng nhìn về phía anh.
Sau một khắc,
Tâm của Chu Trạch đột nhiên khẽ động, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
"hình như, các ngươi có quen nhau?" Vương Kha hỏi.
"Ừ, anh ta chính là chồng bác sĩ Lâm, Từ Lạc." Người phụ nữ hồi đáp.
"A?" Vương Kha có chút kinh ngạc đứng lên,
Chủ động qua nắm tay của Chu Trạch để cảm tạ,
Lúc trước anh đã giới thiệu cho Vương Kha một ngươi bệnh, người này, cũng đã cứu lấy mạng sống của con gái anh, dĩ nhiên quan hệ này cũng rất thân thiết.
Chu Trạch trong tâm trí đang suy nghĩ về việc này, anh đang suy nghĩ có phải chính vì điều này mà vợ anh gần đây rất mê "uốn tóc" phải không?
Nghĩ nghĩ, hay là đợi cho người kia rời đi, rồi nhắc anh bạn ẩn danh, mặc dù cả hai điều biết tính cách của nhau sau khi tham gia công việc, tất cả điều tập trung vào sự nghiệp và không làm phiền nhau nữa.
Giao tình ngày xưa bây giờ không thay đổi, nhưng bọn họ chưa từng uống chung với nhau một chút trà, cũng chưa từng làm chung công việc với nhau, trên thực tế, nếu vấn đến có chút khó giải quyết anh cũng sẽ không tìm đến Vương Kha.
Anh ta kết hôn, Chu Trạch không biết, có cả con, anh ta cũng không biết, không cần hỗ trợ, tự anh ấy có thể lo liệu được.
Vương Kha ở lại cùng với vợ, Chu Trạch rời khỏi nhà, cự tuyệt không cần Vương Kha lái xe đưa mình về.
"Phu quân, anh ta tới tìm anh làm gì?"
"Xem bệnh." Vương Kha đáp, "Em nói, anh ta có mở một tiệm sách?"
"Ừ, giống như quán trà nhưng mà là tiệm sách."
"Vậy được, có cơ hội hãy đến thăm nơi này."
......
Chu Trạch vừa mới ra khỏi căn biệt thự,
Bỗng nhiên cảm thấy, anh ta dừng bước lại, quay lại sau lưng nhìn về hướng căn biệt thự.
Trên ban công biệt thự,
Tiểu La lỵ đang đứng,
Cô đang ôm trong tay con búp bê màu trắng, mặc chiếc áo ngủ màu hồng, đứng ngoài trời gió thổi.
Tóc đang chuyển động và chiếc váy đang bay phấp phới, nhưng cô ấy không di chuyển, dường như không biết.
Chỉ có một đôi mắt,
Cứ nhìn chằm chằm vào anh.
Chu Trạch sắc mặt thay đổi, thân thể nhanh chóng quay lưng,
Nhưng chậm rãi, khẩn trường gấp rút bước đi, Từ Lạc trong lòng anh đã được giải quyết từ sau cuộc trò chuyện đó, Chu Trạch bắt đầu thả lỏng.
Chỉ là, anh có chút khó khăn,
Dường như anh không chỉ nhắc nhở bản thân về vấn đề của vợ mình,
Con gái của anh,
Dường như cũng có vấn đề.
Yên lặng, Chu Trạch thấy có một chút tội lỗi trong lòng mình tận đáy lòng,
Có chút đau lòng.
Đời trước anh đã làm gì nên tội, giờ đây anh nên làm gì có được "Hạnh phúc gia đình mỹ mãn"
Vừa nghĩ đến đây, Chu Trạch mở miệng nhếch cười khổ một cái.
Sau một khắc, ánh mắt xa xa của Tiểu La Lỵ trên ban công,