Phong Thả Đình Trú

Chương 52



Đến gần giữa trưa, Vương Mãng nhận được điện thoại, báo rằng bệnh viện xảy ra chuyện, rơi vào đường cùng đành phải rời khỏi đây sớm, trước khi rời đi anh nhiều lần hỏi Đổng Hiền, một mình được không?

Đổng Hiền rất biết lẽ phải mà bày ra cho anh dáng vẻ tươi cười, nói rằng chính mình một mình không có việc gì, hơn nữa nghĩ đến một lát tiên sinh kia sẽ đến, tự nhiên sẽ không có vấn đề gì đâu!

Được cậu làm cho thỏa đáng, Vương Mãng lần nữa sắp xếp lại đồ đạc torng phòng, nhẫn nại chờ Đổng Hiền chìm sâu vào giấc ngủ, anh mới lặng yên rời khỏi phòng, khóa kỹ cửa rồi lái xe đi khỏi…

Anh vừa đi không lâu, Hướng lão gia đã ngồi xe đến được bệnh viện, một vệ sĩ xuống xe trước mở cửa cho ông: “Lão gia, xin mời!”

Hướng lão già uy phong lẫm liệt đi xuống, nhìn hoàn cảnh lạnh lẽo chung quanh, không nhịn được cau mày: “Đúng la nơi này sao?”

“Vâng lão gia, đúng là đây!” Tên vệ sĩ trả lời.

“Hừ, người phục trách ở nơi nào? Chúng ta làm sao tìm được tên điên kia?” Hướng lão gia đối với bệnh viện này không rõ, hỏi người bên cạnh.

Vệ sĩ của ông luôn có thói quen để ý mọi thứ, ông vừa dứt lời thì có người liền dẫn ông vào phòng làm việc của bệnh viện, bọn họ đối với người phụ trách đưa ra tấm ảnh đồng thời nói rõ mục đích đến đây, người phụ trách vừa thấy người có tiền có thế đến, ngữ khí cũng có phần cung kính vài phần.

“Hướng tổng là đến đây tìm Đổng Hiền?” Xem ra Đổng Hiền này cũng không bình thường a! “Thế nhưng…”

“Đúng vậy, tôi muốn tìm cậu ta bàn chút việc, sao vậy? Không được sao?” Nếu như không gặp được cậu ta, sẽ có chút khó khăn đây.

Tập đoàn Dự Hằng lớn thế kia không thể tùy tiện mà mạo phạm a, nhìn nét mặt của tổng tài tập đoàn Dự Hằng như thế, người phụ trách lập tức nói tiếp: “Hướng tổng, ngài muốn tìm một bệnh nhân bàn việc gì chứ?”

Đây là nói với tư cách bác sĩ, nhiệm vụ lớn nhất của họ chỉ là bảo đảm an toàn cùng yên tĩnh cho bệnh nhân, còn về quá trình hồi phục và khỏi hẳn là tùy thuộc vào người thân của bệnh nhân nằm ngoài trách nhiệm của bác sĩ bệnh viện, cho nên nếu như bọn họ bàn bạc gì đó không kích động đến Đổng Hiền, để cho họ gặp cũng không có gì hệ trọng đi! Người phụ trách khờ dại nghĩ vậy!

“Cũng không có gì, tôi lần này đến cũng chỉ muốn biết một chút tình trạng của cậu ta!” Hướng lão gia đúng là người làm ăn, vô cùng khôn ngoan, vừa nghe đã rõ được ý nghĩ của người phụ trách, tự động che giấu mục đích của bản thân: “Nếu như không được thì…”

“A, chờ một chút!” Người phụ trách gọi bọn họ: “Nếu như vậy, tôi có thể cho ngài gặp cậu ấy, thế nhưng vệ sĩ… Có thể tách ra không? Họ sẽ hù dọa đến bệnh nhân mất!”

“Tất nhiên tất nhiên!” Hướng lão gia dùng ánh mắt ra hiệu, bọn vệ sĩ nhanh chóng lui ra ngoài.

Người phụ trách chờ bọn họ lui hết, cầm lấy chìa khóa dẫn đường Hướng tổng, anh vừa đi vừa theo thói quen mà báo cáo tình trạng sức khỏe của bệnh nhân: “Trường hợp Đổng Hiền rất đặc biệt, suy nghĩ của cậu ấy, năng lực, sức phán đoán không khác với người bình thường, nhưng biểu hiện của cậu ấy cho thấy rằng đó là chứng tự kỉ, do đó cũng không thể làm gì quá kích động!”

“Vâng, bác sĩ cứ yên tâm, tôi sẽ không kích động đến cậu ta, chỉ nói một số việc với cậu ta thôi!” Hướng lão gia cũng rõ ràng biểu lộ: “Được rồi, tôi có thể dẫn cậu ấy ra hoa viên một chút không?” Ông không có thói quen bàn bạc trong phòng.

“Có thể.” Bệnh án của cậu ấy không ghi rõ rằng không thể ra ngoài, “Chúng ta đến rồi, chính là đây!” Vừa nói anh vừa chậm rãi mở cửa ra…



“…” Đang ngủ trong phòng tổng tài Lưu Hân đột nhiên bị tiếng đi động đánh thức!

“Ưm…” Lưu Hân đau đầu mà vân vê huyệt thái dương, tiếp điện thoại: “Alo? Ai đấy?”

“Hâ, anh rốt cuộc đang ở đâu vậy?” Điện thoại truyền đến thanh âm hổn hển của Ỷ Á, “Quản gia gọi điện cho công ty, Kỳ Dương nói anh đang nghỉ ngơi không thể quấy rầy, quản gia vừa nói lại với em, thật là!”

“Ỷ Á?” Có chút ngạc nhiên khi cô gọi điện đến, Lưu Hân nhất thời tỉnh táo không ít “Em ở đâu? Tìm anh có gì không?”

Ỷ Á cầm điện thoại, nhìn tài xế trước mặt đang cố gắng thay lốp xe, cô thật sự nóng lòng chết đi được: “Chuyện lớn rồi, ông nội biết chuyện anh đi tìm Đổng Hiền, hiện tại đã đi gặp cậu ấy rồi!”

“Cái gì?” Sao có thể biết được? Lưu Hân từ trên ghế bật dậy!

“Em hiện tại đang kẹt ở ngoại thành!” Vì chuyện này cô mới vội vã tìm đến Lưu Hân: “Anh nhanh một chút lái xe đến đi, ai biết ông nội sẽ làm gì Đổng Hiền!?”

Cô lo lắng như vậy làm cho Lưu Hân mù mịt: “Ỷ Á? Em cũng biết chuyện anh cùng Đổng Hiền? Lẽ nào em cũng…” Phó hoàng hậu nói cho anh biết bọn họ là thuộc về kiếp trước, nhưng không hề nhắc đến “Ỷ Á”!

“Đúng, em cũng như mọi người là người của kiếp trước!” Ỷ Á không thèm đếm xỉa đến: “Việc này chờ sau khi mọi chuyện kết thúc hãy nói đến, anh nhanh đuổi theo đi!”

“Biết rồi, anh đi trước đây!” Lưu Hân ngắt máy, không nói nhiều lời mang áo khoác đi khỏi công ty.

Đổng Hiền… Chờ tôi!



Đổng Hiền bị người khác đánh thức, đối mặt với một ông lão xa lạ, anh có chút khó xử, bất an nhìn bốn phía, muốn tìm được thân ảnh quen thuộc, thế nhưng thật khiến anh thất vọng rồi…

“Cậu là Đổng Hiền?” Người phụ trách vừa đi, Hướng lão gia khôi phục lại bộ dạng uy nghiêm, từ trên cao nhìn xuống hỏi thăm.

“A, Vâng…” Đổng Hiền mơ hồ trả lời.

Hướng lão gia bất mãn với cách trả lời của anh, cảm giác như anh khinh thường ông, liền sau đó nghiêm khắc nói: “Đổng Hiền, cậu không cần cố ra vẻ, bác sĩ nói thần trí cậu hiện tại vô cùng thanh tĩnh, còn có thể cùng ta đi ra ngoài, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi!”

“Sao ạ? Thế nhưng…” Không cho anh phán kháng, Hướng lão gia không chút lưu tình lôi anh đi ra ngoài.

Đổng Hiền mặc đồ bệnh nhân, mang dép lê đi tới một nhà chồi nhỏ trong hoa viên, ngồi xuống, anh thấp thỏm quan sát hoàn cảnh chung quanh, cuối cùng vẫn cảm thấy có chút không thích hợp…

“Chuyện này, ngài à…” Đổng Hiền nhẹ giọng: “Chúng có thể vào nhà nói không? Cháu còn phải đợi tiên sinh đến.”

Hướng lão gia vừa nghe đến, càng thêm hờn giận, ông rất không thích Đổng Hiền làm ra bộ dạng này, càng chán ghét sự dối trá của cậu ta: “Chờ chút đi! Tôi nói xong sẽ lập tức đi! Sẽ không mất nhiều thời gian của cậu đâu!”

Dứt lời, ông lấy ra một quyển chi phiếu cùng cây bút máy, sau đó đặt trên bàn đá: “Nói đi, cậu muốn bao nhiêu mới bằng lòng đoạn tuyệt với Lưu Hân!”

“Hả? Hân?” Đổng Hiền u mê.

“Ít có giả bộ hồ đồ đi!” Hướng lão gia càng thêm phần chán ghét: “Chuyện hai người tôi đã điều tra, cậu không nên như vậy nữa, Lưu Hân bởi vì cảm thấy áy với cậu, nên mới hằng ngày đến thăm cậu, nói cách khác chính là ‘thương hại cậu’, cậu đừng cố được voi đòi tiên nữa!”

“Đây là ý gì vậy? Cháu không hiểu!” Đổng Hiền toát mồ hôi lạnh, cảm thấy ngực hung hăng bất ổn, thật khó chịu! “Hân anh ấy… nói sẽ đến đón cháu, nhưng đó là chuyện của tháng 8, hiện tại…”

“Cậu còn không chịu để yên? Hiện tại đã cuối năm rồi!” Hướng lão gia đã không chịu nổi cậu nữa rồi, mất kiên nhẫn viết xuống chi phiếu một con số, “Tám trăm vạn, có thể chứ!”

“Chờ…” Đổng Hiền còn có lời muốn nói.

Nhưng Hướng lão gia không muốn cùng cậu lảm nhảm nữa, trực tiếp nói thẳng với cậu: “Không nên đa tâm, Lưu Hân chính là vì cậu cứu vợ của nó, mà bị đem đến phố bán hoa, nên cảm thấy áy náy mà thôi, đừng suy tâm vọng tưởng nó sẽ yêu cậu! Được rồi, những lời tôi muốn nói chỉ vậy, tôi đi trước!” Nói xong liền để lại Đổng Hiền một mình, chính mình rời khỏi hoa viên.

Những lời nói của ông Đổng Hiền suýt tiêu hóa không nổi, khi ông rời đi, thật lâu lắm Đổng Hiền mới lấy lại tinh thần…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.