Phong Thả Đình Trú

Chương 53



Thỉnh thoảng gió lạnh gào thét vào mặt, cảm giác lạnh rét khiến toàn thân không nhịn được run lên, Đổng Hiền si ngốc ngồi trong chồi, trên tay là tấm chi phiếu tám trăm vạn nhưng chẳng biết vì sao mình phải cầm. Dễ dàng nhận thấy chung quanh đã không còn lục sắc nữa rồi, thay vào đó là những cành cây khô tiu đìu, qua hồi lâu anh cuối cùng phát hiện ra điều không thích hợp!

Đúng vậy, cảnh vật quanh đây chính là mang dáng dấp mùa đông, nhưng vì sao trên lịch vẫn là tháng 8? Vì sao đã qua tháng 8 rồi mà Hân vẫn chưa đến đón anh? Còn điều lão gia ban nãy nói nữa, rốt cuộc là có ý tứ gì? Câu trả lời… Đổng Hiền dường như đều biết rõ, nhưng vô luận thế nào anh cũng không thể nghĩ ra…

“Hân, Hân!” Một loạt vấn đề dồn dập đến bức Đổng Hiền không thở nổi, anh vô thức mà ôm chặt bản thân, miệng lặp đi lặp lại cái tên này!

Thế nhưng thống khổ của anh vẫn chưa chậm rãi lui đi, cảm giác bế tắc trong ngực trái lại ngày càng nghiêm trọng, mồ hôi từ trán chảy xuống hốc mắt, rồi lại từ trong mắt chảy ra, đã không thể phân biệt đâu là nước mắt đâu là mồ hôi nữa… Trong chồi lớn, nhìn thấy một thân ảnh cô độc cuộn mình vào một góc, trông chừng đang lạnh run lên, thoạt nhìn vô cùng thu hút chú ý.

“Đổng Hiền, Đổng Hiền, cậu ở đâu?” Lưu Hân sốt ruột chạy ra sau hậu viện tìm người.

Lúc anh đến Hướng lão gia đã đi mất, anh nổi giận khiển trách người phụ trách, sao có thể vô trách nhiệm như vậy, tùy tiện để người ngoài mang Đổng Hiền ra ngoài, ai ngờ người kia vẫn còn đáp lại tự mình của nguyên tắc của mình, anh không thèm tranh cãi, trực tiếp chạy ra hậu viện, hi vọng Đổng Hiền không có hiểu lời Hướng lão gia nói, hi vọng khi Đổng Hiền nhìn thấy mình, còn có thể lộ ra nụ cười tươi, ngọt ngào hỏi: “Tiên sinh, anh đến rồi?”

Nhưng mà…

Tìm được rồi! Lưu Hân tại một cái chồi nghỉ mát trông thấy bóng dáng quen thuộc kia, không nói hai lời đã chạy đến, vừa chạy vừa lớn tiếng gọi: “Đổng Hiền, trả lời tôi đi!”

“…!” Nghe thấy thanh âm hô hoán tên mình, Đổng Hiền liền cả kinh, thế nhưng anh không hề ngẩng đầu, cũng không đáp lại, anh không dám… nữa rồi!

“Đổng Hiền?” Lưu Hân mừng rỡ chạy đến bên cạnh cậu, thế nhưng khi anh đến gần lại cảm thấy Đổng Hiền rất dị thường.

Vì sao ngồi xổm ở nơi đây run rẩy? Vì sao không đáp lại anh? Vì sao không nhìn chăm chú đến anh? Vì sao không hề vui cười như trước nữa? Còn có cái gì đó trên tay… Đây là cái gì vậy?

“Đổng Hiền, nhìn tôi, là tôi đây!” Lưu Hân không buông tha, tiến lên nắm chặt bờ vai cậu, bức cậu đối diện với mình: “Tiên sinh của cậu đây, tôi đến đưa cậu trở về, đi thôi!” Vừa nói, anh vừa kéo cậu đứng lên.

“Tiên… sinh?” Đổng Hiền đối với từ này thì có phản ứng, cuối cùng ngẩng đầu lên, thế nhưng ánh mắt ấy lại khiến cho Lưu Hân lùi bước!

Cùng với ngày hôn lễ kia hoàn toàn giống hệt nhau, ánh mắt tràn trề kỳ vọng, kỳ vọng được người khác khẳng định cho, thế nhưng tận cùng của sự kỳ vọng ấy nhìn ra được xót thương cùng tuyệt vọng, tựa hồ chủ nhân của nó biết rằng khát khao của bản thân mình đã bị chà đạp vứt đi tàn nhẫn!

“Đúng, là tôi!” Lưu Hân cúi đầu không dám nhìn vào cậu, vươn tay nắm lấy cổ tay lạnh buốt của cậu dắt đi: “Đi, chúng ta trở về thôi!”

Đổng Hiền ngoan ngoãn đứng lên, nghe lời theo anh ra khỏi nơi này, nhưng đột nhiên một trận cuồng phong nổi lên, thổi bay tóc hai người, đồng thời cũng thổi bay sương mù trong lòng Đổng Hiền…

Lưu Hân đi phía trước dắt Đổng Hiền, Đổng Hiền bước theo cước bộ của anh, anh không dám nhìn thẳng vào cặp mắt kia, đành lẩn tránh! Nhưng đi chưa được bao lâu, phía sau vang lên giọng nói của Đổng Hiền: “Tiên sinh, hôm nay rất lạnh a.”

“À, đúng vậy…” Lưu Hân lơ đãng trả lời, anh thật ra không có nghe Đổng Hiền nói gì.

“Ừ, đã cuối năm rồi.” Đổng Hiền cuối cùng ngẩng đầu nhìn nhánh cây đại thụ hiu quạnh cùng đám lá vàng xơ các rơi xuống: “Tôi cũng không chú ý…”

“Cuối năm cũng…” Lúc này Lưu Hân mới hoàn toàn tỉnh ngộ, vội vã quay đầu đối diện với cặp mắt khiến mình e sợ kia: “Đổng Hiền, cậu?”

Không rõ là cậu có nhớ tới sự việc kia không, Lưu Hân không dám lỗ mãng đáp lại, chỉ đành dùng ánh mắt dò xét nhìn cậu.

Mà thời điểm nhận được sự quan sát Đổng Hiền có chút hoảng hốt mà nhìn tiên sinh trước mặt, hai người cứ như vậy nhìn nhau rất lâu… Thẳng cho đến khi Đổng Hiền đột nhiên như là biết được điều gì, rưng rưng nước mắt muốn khóc rồi lại không hề rơi giọt nước mắt nào.

“Quả nhiên là như vậy…” Đổng Hiền nhìn Lưu Hân nở nụ cười, mà nước mắt lúc này cũng không thể đè nén được nữa: “Tiên sinh, anh đã sớm biết rằng Hân sẽ không đến đón tôi đúng không?”

“Tôi không… Chuyện này…” Đối mặt với Đổng Hiền như vầy, Lưu Hân đành cứng họng.

Anh chần chừ như vậy khiến cho Đổng Hiền hiểu hết tất cả, ở sâu trong giấc mơ rồi, cũng đã đến lúc thức tỉnh…

“Đổng Hiền, cậu đi đâu vậy?” Đổng Hiền mặc cho anh la hét, bỏ tay anh ra, nhanh chóng xông đi: “Chờ chút đã!” Lưu Hân không kịp ngăn cậu, lập tức hạy theo.

Đổng Hiền không biết sức lực từ đâu tới, chạy một mình về phòng-mình, nhìn hàng lang xa lạ, tòa nhà xa lạ, ngay đến cả cánh cổng… Trông thấy bảng tên ghi rõ hai chữ “Đổng Hiền”, anh dừng bước, thở dốc, tay run rẩy mở cửa phòng, “Chi” một tiếng, mọi thứ quen thuộc đã trở về!

“Đổng Hiền!” Lưu Hân cuối cùng cũng đuổi kịp, anh lúc này cũng thở hồng hộc.

Không nghe anh nói, Đổng Hiền trực tiếp đi vào phòng, bình tĩnh đến mức đáng sợ.

Anh ôm con búp bê trên giường, đi đến tấm lịch, 1, 2, 3… Lịch bị xé dần xuống, ngày mong chờ cũng dần dần đến, thế nhưng khi đến ngày cuối cùng của tháng 8, tiếp theo nghênh đón ánh mắt Đổng Hiền chính là…

“Ngày 1 tháng 8 sao?” Đầu chặn ánh mắt của Đổng Hiền, Lưu Hân không rõ biểu tình lúc này của cậu, thế nhưng thanh âm thê lương cùng tự giễu kia khiến cho Lưu Hân tim đập loạn nhịp, “Thì ra, tất cả mọi người đều biết… Ngày đó Hân sẽ không đến!”

Lưu Hân cau mày, không nhịn được đi vòng ra phía trước ôm lấy cậu, đem cậu gần sát ngực mình an ủi nói: “Đổng Hiền, đừng suy nghĩ nhiều, nghỉ ngơi không tốt hơn sao? Tôi cùng cậu a.”

“Giả dối!” Giọng nói Đổng Hiền trở nên khàn đặc, mà Lưu Hân cũng cảm thấy ngực của mình —— một mảnh ẩm ướt: “Tất cả đều là giả dối!”

“Không phải, không phải như thế!” Lưu Hân lớn tiếng muốn kêu gọi thần trí của cậu quay về, thế nhưng vô dụng, ánh mắt Đổng Hiền ngày càng xa cách, dần dần không còn tìm được tiêu cự.

“Hân đã sớm không cần tôi, tất cả mọi người đều biết…” Đổng Hiền trong lòng Lưu Hân không ngừng nói ra, cũng không biết là nói cho ai nghe: “Hân đã kết hôn rồi, vị lão gia kia bảo tôi không được quấy rầy anh ấy, ông ấy còn nói tôi từng bị bán ở phố hoa, nói rằng Hân chỉ thương hại tôi…”

“Không có, không hề có chuyện đó!” Lưu Hân che tai Đổng Hiền, mong cậu có thể quên đi, những lời này ngay cả anh còn không thể nghe nổi, Đổng Hiền mong manh như vậy sao có thể chịu đựng được chứ!?

“Ông ấy đưa cho tôi cái này…” Vừa nói cậu vừa đưa ra một tờ chi phiếu, “Kỳ quái lắm, Hân đã không cần tôi, ông ấy còn đưa tôi cái này làm gì chứ? Lẽ nào tôi ngay cả quyền được nhớ đến Hân cũng không có sao? Tiên sinh, anh có thể nói cho tôi biết không?”

Cặp mắt vì nước mắt mà trở nên long lanh, nhìn cậu dùng ánh mắt bất lực như vầy nhìn mình, Lưu Hân cảm thấy nơi mềm mại nhất trong lòng đã bị đả động đến.

“Không phải như vậy, mọi thứ đều là do ông ta nói thôi!” Lưu Hân gắt gao ôm cậu, trong mắt cũng bất giác rơi lệ, anh là vì ai mà khóc? “Lưu Hân… yêu cậu… anh ta… rất yêu cậu!”

“Tiên sinh, cảm ơn anh” Đổng Hiền cảm nhận nhiệt độ tỏa ra từ cơ thể anh, trong lòng có chút yên tâm: “Tuy rằng không biết anh là ai, nhưng anh là người rất tốt.”

“Tôi mới không phải là người tốt, tôi là cầm thú, chính là cầm thú!” Lưu Hân nước mắt rơi càng mãnh liệt, hận không thể một phát bắn chết bản thân mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.