Phong Thần Châu

Chương 1013: 1013: “đây Mới Là Nguyên Nhân Chính Sao”





Phái Thiên Sơn là một trong những môn phái ở bậc thứ hai dưới U Minh Tông của ông ta, Cực Thiên Sơn đó ông ta cũng đã từng gặp rồi.

“Không đúng không đúng”, U Động Thiên lắc đầu nói: “Cung chủ Hàn Quảng Cung, môn phái trong nấc thang thứ hai, cấp dưới của Thánh Vương Phủ chết, môn chủ phái Thiên Sơn thuộc U Minh Tông của ta dẫn người đến đây hỏi tội cái gì?”  
Đại trưởng lão lúc này liếc nhìn dáng vẻ khó hiểu của U Động Thiên, cẩn thận nói: “Khu vực Hàn Quảng Cung rất giàu hàn nguyên thạch, hàn nguyên thạch này là vật nhất định phải có khi tu hành đối với phái Thiên Sơn, lần nào phái Thiên Sơn cũng đều mua hàn nguyên thạch từ chỗ Hàn Quảng Cung”.

“Lần này, cung chủ Hàn Quảng Cung bị giết, Hàn Quảng Cung nào còn tâm tư bán hàn nguyên thạch cho phái Thiên Sơn, phái Thiên Sơn không mua được hàn nguyên thạch nên mới chạy đến phái Thanh Vân của chúng ta gây sự”.

“Khốn kiếp!”  
U Động Thiên quát to một tiếng: “Toàn bộ vùng đất Cửu U này chẳng lẽ chỉ có mỗi Hàn Quảng Cung bán hàn nguyên thạch sao?”  
Hoàng Phủ Hùng lúc này bình thản nói: “E rằng còn có nguyên nhân khác! ”  
“Nghe nói! ”, đại trưởng lão do dự nói: “Ta chỉ là nghe nói thôi, quan hệ giữa hai môn phái này không tầm thường, hình như hai bên đang chuẩn bị trở thành thông gia, bên này đem con gái gả đến bên kia, nghe nói đã bàn bạc xong hôn sự rồi”.


“Đây mới là nguyên nhân chính sao?”  
U Động Thiên hừ một tiếng, phất tay áo trực tiếp xuống núi.

Môn phái ở bậc thứ hai trong khu vực của U Minh Tông giờ được đà lấn tới chạy đến tận phái Thanh Vân gây chuyện, lại còn không phải là ra mặt vì mình mà là ra mặt vì thông gia nữa chứ.

Chuyện này khiến U Động Thiên cảm thấy thật mất mặt.

Lần trước các môn phái bậc hai thuộc dưới quyền Kiếm Các muốn tiêu diệt phái Thanh Vân, U Động Thiên đã ra mặt giải quyết từng người.

Lần này, môn phái tìm đến gây chuyện lại là trong nhà của U Động Thiên.


Cái này há chẳng phải vả vào mặt của ông ta sao?  
Hoàng Phủ Hùng lúc này cũng dậm chân bay xuống núi, người là do ông ta giết, nếu muốn đến gây sự thì những người này cũng không được tìm phái Thanh Vân.

Ngay lập tức hai vị đại lão rời đi, đại trưởng lão lúc này ngơ ngác đứng ngoài cửa viện.

“Chuyện này… vẫn chưa thông báo cho tông chủ sao! ”  
Lúc này trước sơn môn của phái Thanh Vân, hàng trăm bóng người rầm rầm tụ tập một chỗ.

Mà đứng đầu hơn một trăm người này là một người mặc trường sam màu trắng, tóc dài tuỳ ý xoã sau lưng, hai tay chắp ở phía sau, thản nhiên nhìn về phía sơn môn phái Thanh Vân.

Sau lưng hắn ta có hơn một trăm võ giả mặc áo dài trắng, đứng nghiêm nghị, mà ở giữa hơn một trăm người đó còn có khoảng mười người mặc quần áo của đệ tử phái Thanh Vân, sắc mặt tái nhợt.

“Môn chủ, đám nhãi ranh này quá ngang ngược, dám gạt chúng ta sang một bên, quả thật đúng là không nể mặt chúng ta gì hết”, một trưởng lão môn phái không nhịn được nói: “Lần này không mua được hàn nguyên thạch thì việc tu hành của đệ tử phái Thiên Sơn chúng ta lại bị trì hoãn không ít”.

“Đúng vậy, lại nói Hàn Quảng Cung và phái Thiên Sơn chúng ta là thông gia, gả con cái cho nhau, mãi kết đồng tâm, bây giờ cung chủ Hàn Quảng Cung chết rồi, phái Thiên Sơn chúng ta mà không ra mặt há chẳng phải sẽ bị người đời chê cười hay sao?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.