Tần Ninh hơi thở ra một hơi, sau đó nhìn về phía Quân Phụng Thiên, Lý Nhàn Ngư, Dương Thanh Vân, nói: “Tiếp tục đi, hãy lấy hết tất cả chí bảo đi, không để lại một cái nào”.
Nghe nói như thế, Quân Phụng Thiên, Lý Nhàn Ngư, Dương Thanh Vân tiếp tục áp giải đám võ giả ba tộc đi về phía những chỗ khác.
Huyết Hâm Nhi nhìn về phía Tần Ninh, kinh ngạc nói: “Không hổ là Hồn Võ Thiên Tôn chuyển thế”.
“Chuông Nam Thiên Hỗn Độn này, Tiên Đế trong tộc ta đều đã ra tay muốn khống chế nó, nhưng cái chuông này vẫn giữ vững suy nghĩ thà làm ngọc vỡ chứ không chịu thần phục”.
“Chúng ta không còn cách nào mới đặt cái chuông này ở đây, trở thành trung tâm đại trận hộ thành của Tam Lăng thành”.
Tần Ninh cũng cười nói: “Các ngươi là ma, chúng ta là người, chủ nhân của nó từng là Nhân tộc, các ngươi giết chủ nhân nó, diệt khí linh và đế uẩn của nó mà còn vọng tưởng nó thần phục các ngươi?”
Nghe nói như thế, Huyết Hâm Nhi ngẩn ra.
Tần Ninh tiếp tục nói: “Ngay cả tiên khí còn có khí tiết như vậy mà khắp nơi trong Tiên Giới vẫn còn nhiều người không nghĩ được thế”.
Huyết Hâm Nhi lập tức nói: “Cũng không nhất định là không nghĩ được thế, mà là... thức thời mới là tuấn kiệt”.
“Ngươi lại muốn khuyên bảo ta?”
“Không phải”.
Huyết Hâm Nhi lắc đầu nói: “Ta cũng không muốn khuyên bảo ngươi, ta biết điều đó không có ý nghĩa”.
Tần Ninh luôn luôn muốn tiêu diệt dị tộc.
Tuyệt đối không có cách nào cứu vãn.