Các phe giao chiến, những tiếng nổ vang lên bên tai không dứt.
"Chạy... Chạy không nổi nữa rồi...", Bạch Hạo Vũ kêu lên: "Tần tiên sinh, thật sự không chạy nổi nữa rồi".
Có một đống Cửu Thiên Huyền Tiên đang đuổi theo bọn họ, mặc dù tốc độ của Tần Ninh rất nhanh, còn có thể kéo cả bọn họ chạy theo, nhưng hai người bọn họ vẫn không chịu được tốc độ như vậy.
Quá nhanh! "Đến đây!"
Tần Ninh trực tiếp vẫy tay một cái, lấy Nam Thiên Hỗn Độn Chung ra, cái chuông lớn này vô cùng khó lường, mặc dù đã mất đi khí linh và đế uẩn, nhưng dù nói thế nào thì nó cũng là một tiên khí Đế phẩm.
Hiếm thấy trên đời.
Dẫn theo ba người Dịch Tinh Thần, Bạch Hạo Vũ, Ôn Ngọc Trạch đều không có vấn đề gì.
Tần Ninh thu hồi Nam Thiên Hỗn Độn Chung, bàn tay nắm lại, lực lượng cuồn cuộn bộc phát trong lòng bàn tay.
Xung quanh bọn họ, cho dù là các đệ tử Thái Thanh tiên tông hay chiến sĩ Cảnh Hỏa tộc đuổi theo, càng ngày càng nhiều người đang giao chiến.
Bốn phương tám hướng, dường như chỗ nào cũng có người tồn tại.
Advertisement
Tần Ninh đã lao vùn vụt ra ngoài mấy vạn dặm.
Đám người của Cảnh Hỏa tộc không chịu từ bỏ, người của Thái Thanh tiên tông càng không chịu từ bỏ.
Điều này khiến Tần Ninh hiểu ra chắc chắn tên Ôn Ngọc Trạch này có gì đó cổ quái.
Rất nhanh.
Phía trước đã xuất hiện một dãy núi dài liên miên.
Nhìn một cái chỉ thấy núi cao nguy nga vô tận như từ trên trời giáng xuống.
Bước vào trong núi có tiên thú tồn tại, những người kia muốn đuổi theo sẽ không đơn giản như vậy.