Phong Thần Châu

Chương 1054: “Giờ chúng ta đi được chưa?”



 Không giống phong cách của Tần Ninh chút nào!  

 

Thiên Linh Lung lúc này cũng nghi hoặc không thôi, chỉ có lão Vệ là mỉm cười im lặng.  

 

“Các ngươi đã muốn ngọn núi này đến thế thì ta nhường các ngươi đấy, chúng ta đi!”  

 

Tần Ninh nói rồi, thật sự sải bước đi.  

 

Kiếm Tiểu Minh, Thẩm Văn Hiên cùng Thiên Linh Lung đều không hiểu Tần Ninh đang định làm gì.  

 

“Đứng lại đó!”  

 

Mấy bóng người lúc này đi lên, ngăn lại nhóm Tần Ninh.  

 

“Ngươi có ý gì?”  

 

Lệ Việt lúc này bước ra, cười nói: “Ai biết được lựa chọn của ngươi có đúng hoàn toàn hay không chứ. Ngọn núi này, ta phải thử nghiệm đã rồi nói”.  

 

Lệ Việt đánh mắt sang, một thanh niên bên cạnh hắn ta bước ra.  

 

“Lệ Hằng, đệ lên trước đi!”  

 

Nghe vậy, thanh niên tên Lệ Hằng liền tỏ vẻ khổ não.  

 

“Đi đi, sợ cái gì!”  


 

Lệ Việt quát: “Đệ là đệ đệ của ta, đệ mà chết thì sao ta ăn nói với nhị thúc được. Ta sẽ không để đệ chết đâu”.  

 

“Nếu ngọn núi này có gì đó không đúng, ta sẽ lập tức giết chết bọn chúng, bắt chúng phải tìm cách giải cứu đệ!”  

 

“Ừm... vâng!”  

 

Lệ Hằng bước ra, hít một hơi thật sâu, đi lên núi.  

 

Ông...  

 

Một tiếng rung vang lên, huyễn trận trên núi được khởi động, biến mất không dấu vết, lộ ra một đài đá.  

 

“Quả nhiên là truyền thừa!”  

 

Những người đi vào núi Thận Sơn đều đã kiểm chứng, phàm là đỉnh núi có những hòn đá sừng sững thì đều là truyền thừa, hoặc là truyền thừa một môn linh quyết nào đó, hoặc là truyền thừa giúp tăng cảnh giới. Ai may mắn, thậm chí còn có được truyền thừa cả đời của cảnh giới Thông Thiên hoặc Hóa Thần, tu vi tăng vọt.  

 

Truyền thừa này nếu là của một vị cường giả tọa hóa để lại thì dù chỉ còn mười hay hai mươi phần thì cũng đủ để khiến người ta tiến bộ cực lớn.  

 

Đây là cơ duyên cực lớn đấy!  

 

Lệ Việt nhìn Lệ Hằng, cười nói: “Ta có lừa đệ đâu, Lệ Hằng, đệ tiếp nhận truyền thừa đi!”  

 

“Cảm ơn đại ca!”  

 

Lệ Hằng chắp tay, trực tiếp ngồi xuống.  

 

Lúc này, Lệ Việt nhìn Tần Ninh như nhìn một ngọn núi vàng.  

 

Cái tên này quả nhiên nắm rõ nơi đây như lòng bàn tay.  

 

Tần Ninh lúc này nói: “Giờ chúng ta đi được chưa?”  


 

“Thằng nhãi, ngươi ngây thơ quá rồi đấy?”  

 

Lệ Việt nghiêm túc nói: “Giờ trong mắt ta, ngươi chính là một mỏ vàng. Ngọn núi mà ngươi chọn đều tràn đầy cơ hội, sao ta có thể để ngươi rời đi được cơ chứ?  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.