Thế nhưng, thiên chi kiêu tử mà Cổ gia vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo lại bị một tên nhóc con vô danh phế mất hai chân!
“Tiểu gia, xem ra kẻ đó không phải người hiền lành gì đâu nhỉ?”
Mà cách đó mấy trăm mét, một nhóm người đứng dưới mấy cây cổ thụ, thấy cảnh đó thì một thanh niên khom người nói với người bên cạnh.
Người này chính là Hạ công tử ở bên cạnh Vương Thanh Trạch lúc trước, Hạ Thanh!
“Thú vị thật...”
Hạ Thanh khẽ nhếch miệng lên, con ngươi trong suốt kia tỏa ra ánh sáng kỳ dị.
“Cổ gia Lĩnh Nam có truyền thừa mấy vạn năm, nội tình tương đương Hoàng Phủ gia và Vũ gia. Nếu tên này không phải đến từ thế gia truyền thừa thì e là đến từ cổ quốc khác!”
Nghe vậy, một vị trưởng lão chắp tay nói: “Gia, theo thông tin cổ quốc Đại Hạ chúng ta có được thì không có cổ quốc nào họ Tần hết...”
Nghe vậy, Hạ Thanh liền cau mày.