Viêm Khô gật đầu, trong lòng càng thêm chấn động.
Viêm Hoàng lệnh thuẫn chính là một trong số những linh khí mạnh mẽ mà Viêm gia truyền đời xuống, uy lực tuyệt đỉnh, không yếu hơn Cửu Hoang chiến xa là bao.
Lúc này, gia tộc Viêm Hoàng và cổ quốc Đại Hạ đều toàn lực ứng phó.
Những người khác cũng trở nên cẩn thận hơn, dồn dập lấy ra linh khí mạnh mẽ để phòng thủ.
Ngoài Hoàng Phủ gia và Vũ gia đã rút lui thì Khánh gia, Lệ gia cùng Thánh Vương Phủ, Kiếm Các, Đại Nhật Thần Giáo và U Minh Tông đều chưa đi.
Đối diện với linh bảo tuyệt đỉnh trong Mặc cốc, không một ai muốn buông tay.
“Viêm Hoàng lệnh thuẫn?”
Tần Ninh cười giễu, thần sắc lạnh lùng tàn khốc.
“Bao nhiêu năm rồi mà các ngươi vẫn coi nó là kinh điển à? Xem ra với những đồ có lợi thì các ngươi mới biết giữ lại, còn di huấn của lão tổ tông thì quên sạch sành sanh rồi”.
“Tần Ninh, ngươi chớ ngông cuồng như vậy. Nếu biết điều thì mau chóng rời khỏi đây đi!”, Viêm Khắc lúc này nói: “Ta có thể tha cho tội giết người Viêm gia chúng ta”.
Mặc dù ông ta cầm Viêm Hoàng lệnh thuẫn trong tay, nhưng cũng kiêng kỵ lão Vệ và Hà Tôn cùng lão gia tử Hoàng Phủ Hùng đứng cạnh Tần Ninh.
“Tha cho tội giết người? Bảo các ngươi cút các ngươi không cút, hôm nay ta sẽ ở đây đại khai sát giới!”