Phong Thần Châu

Chương 1171: “Cung tiễn cái đầu con ấy!”



 Trong lòng Tần Ninh đại khái đã sáng tỏ, tình yêu cả đời của phụ đế, huynh đệ, người thân đều ở trong Cửu Thiên Vân Minh, nếu như không vì lý do đặc biệt thì phụ đế chắc chắn sẽ không tuỳ ý bỏ đi.  

 

Nhưng có thể khiến cho phụ đế, một nhân vật che trời phải né tránh rốt cuộc là thứ gì?  

 

“Ngược lại là con đấy tên tiểu tử thối này”, Mục Vân đột nhiên vỗ đầu Tần Ninh một cái, mắng: “Họ Mục đẹp như thế, lịch kiếp thì lịch kiếp thôi, sao con lại đổi sang họ Tần thế hả?”  

 

“Mục Ninh không phải nghe hay hơn, khí chất hơn cái tên Tần Ninh à?”  

 

Nhìn thấy bộ dạng tức giận phừng phừng của Mục Vân, Tần Ninh ngoác miệng cười: “Chuyện này là mẫu thân bảo con làm thế, hay là người đi gõ đầu mẫu thân đi?”  

 

“Ách... Thật ra ta cảm thấy cái tên Tần Ninh không tồi, còn có thể giúp con che giấu thân phận”.  

 

Nhìn thấy dáng vẻ của phụ đế, trong lòng Tần Ninh thầm cười trộm.  

 

Trong cả thế giới Đại Thiên này, người duy nhất có thể khiến phụ đế trở nên như này e rằng chỉ có chín vị mẫu thân mà thôi.  

 

“Nhưng mà phụ đế, tại sao người lại xuất hiện ở bên cạnh con vậy?”  

 

“Phong Thần Châu kia chính là thứ ta lấy được ở trong thời không vô tận bên ngoài mấy năm trước, viên ngọc này cực kỳ phi thường, chẳng qua ta không tìm thấy thứ gì cho nên đưa cho con!”, Mục Vân chân thành nói: “Đương nhiên, vì để bảo đảm cho an toàn của con, ta đã giữ lại một ít bản lĩnh, nếu không thì tinh khí sinh mệnh lần này của tiểu tử con không phải sớm đã xong đời rồi sao!”  

 

“Ách...”, Tần Ninh lúng túng gãi đầu một cái.  

 

“Trước đây mẹ con đã nói không được truyền thuật Đại Tác Mệnh cho con, nếu không phải tên tiểu tử con mặt dày mày dạn quấn lấy thì ta sẽ không truyền cho con đâu, con thật sự cho rằng con bây giờ giống lão tử có thọ nguyên vô tận à?”  

 

“Con cũng đâu muốn thế, Kinh Mặc đại ca bị người ta hại, ma tộc dưới lòng đất ở Cửu U Đại Lục nổi dậy, Thiên Đế Các rốt cuộc là thế lực gì con cũng không biết...”  

 

Nhìn Tần Ninh, vẻ mặt của Mục Vân bỗng trở nên nghiêm túc, nói: “Con trai ngoan, thế giới bên ngoài lão tử có thể giúp con ngăn chặn, nhưng trong phạm vi thế giới Đại Thiên này, mọi thứ con đều phải tiếp tục chống đỡ, con là trưởng tử, con hiểu chứ?”  

 

“Con cũng đâu phải được sinh ra đầu tiên đâu...”  

 

“Muốn ăn đòn đúng không?”, Mục Vân nói tiếp: “Ma tộc dưới lòng đất ở Cửu U Đại Lục có lẽ chỉ là ếch ngồi đáy giếng, toàn bộ thế giới Đại Thiên cũng có rất nhiều vấn đề nghiêm trọng, tiểu tử con phải cố lên”.  

 

“Con hiểu rồi”.  

 

Tần Ninh gật đầu: “Ai bảo ngoại trừ người và ông ngoại ra thì con lại là người thứ ba có Cửu Mệnh Thiên Tử chứ...”  

 

“Xì, Cửu Mệnh Thiên Tử cái đầu ngươi, năm đó ta có được đế vị không phải là dựa vào Cửu Mệnh Thiên Tử mà đạt được danh xưng đấy đâu”.  

 

“...”  

 

Mục Vân nói tiếp: “Được rồi, chín đời chín kiếp của con, cùng với kinh nghiệm của con ở thiên giới đủ để con bảo vệ bản thân, nhưng con cũng phải cẩn thận hơn, sự thay đổi của trời đất trong kiếp này, tương lai sẽ có tác dụng lớn!”  

 

“Con hiểu rồi!”  

 

“Cung tiễn phụ đế!”, Tần Ninh trịnh trọng nói.  

 

Mặc dù phụ thân có đôi lúc trông không đáng tin cậy, thế nhưng ông ấy thân là Vô Thượng Thần Đế, là chúa tể của thế giới Đại Thiên này, kiến thức và tấm lòng của phụ đế đương nhiên không phải thứ mà hắn có thể so sánh được.  

“Cung tiễn cái đầu con ấy!” 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.