Phong Thần Châu

Chương 1201: “Cùng xông lên!”



 “Tần Ninh, người đừng quá đáng!”, thánh hộ Lý Hướng Nam lúc này cũng mở miệng quát: “Lúc trước ngươi giết trưởng lão và đệ tử của Thánh Vương Phủ, ngươi cho rằng ngươi có thể giấu diếm được chuyện này sao? Giết người thì phải đền mạng đó là đạo lý hiển nhiên, Thanh Vân tông người vì vậy sẽ phải trả một cái giá đắt”.  

 

“Nói nhảm nhiều quá”.  

 

Tần Ninh lúc này trực tiếp ngắt lời bọn họ, mở miệng nói: “Người của Thánh Vương Phủ là do ta giết, ngươi có thể làm gì được ta?”  

 

“Đừng nói là Thánh Vương Phủ, ngay cả trưởng lão trong thế gia, hoàng tử, vương gia của cổ quốc Đại Hạ ta cũng vẫn như cũ giết không tha, động vào Tần Ninh ta, ta không cần biết các ngươi là ai, tất cả đều giết không tha!”  

 

Tần Ninh vừa nói ra lời này, không chỉ người của Thánh Vương Phủ sững sờ mà đệ tử của Thanh Vân tông cũng hoàn toàn ngây ngẩn.  

 

Năm vị trưởng lão lớn lúc này thì lo lắng đến mức mặt mũi trắng bệch.  

 

Gia, Tần đại gia!  

 

Cho dù là do ngài giết thì ngài cũng không cần thiết phải lớn tiếng thừa nhận trước mặt nhiều người như thế này đâu.  

 

Bọn nhãi này đâu phải là người lương thiện gì đâu? Chuyện hôm nay đương nhiên sẽ bị truyền ra ngoài, đến khi ấy nếu các thế gia lớn, các cổ quốc đến tìm tính sổ, nên giải quyết như thế nào?  

 

Rất nhiều đệ tử và trưởng lão Thanh Vân tông đều không dám tin.  

 

Thế gia, cổ quốc là gì chứ?  

 

Ở bên trong vùng đất Cửu U đều ẩn chứa thế lực mạnh mẽ phía sau điều khiển tất cả.  

 

Tần Ninh... phải làm như thế nào đây?  

 

Vẻ mặt của Thần Bắc bây giờ lạnh lẽo, khẽ nói: “Nếu ngươi đã thừa nhận thì Thanh Vân tông lại càng không cần thiết phải tồn tại nữa”.  

 

“Một đám không biết trời cao đất rộng”.  

 

Tần Ninh vừa nói ra lời này, sắc mặt của Tứ đại thánh hộ lập tức trở nên khó coi.  

 

Rốt cuộc ai mới là kẻ không biết trời cao đất rộng đây?  

 

Thánh Vương Phủ truyền thừa lâu đời, Thanh Vân tông là cái thá gì chứ?  

 

Tần Ninh nói tiếp: “Nếu như ta đã xuất quan thì đương nhiên sẽ chém giết sảng khoái thoải mái, toàn bộ vùng đất Cửu U cũng đừng mong sẽ được yên ổn!”  

 

“Thánh Vương Phủ của các ngươi không biết điều nhất, không nhịn được động thủ trước, vậy thì ta sẽ bắt đầu từ Thánh Vương Phủ các ngươi, làm thịt cảnh giới Hoá Thần ở Thánh Vương Phủ các ngươi xong, ta nghĩ những cái khác ta cũng chẳng cần phải ra tay, Thánh Vương Phủ các ngươi cũng tự xong đời”.  

 

“Làm càn!”  

 

“Không biết điều!”  

 

“Nực cười!”  

 

“Ngông cuồng!”  

 

Lúc này giữa mi tâm của Tứ đại thánh hộ tràn ngập sự giận dữ.  

 

Bao nhiêu năm qua, chưa có một ai có gan dám ăn nói như thế với Thánh Vương Phủ.  

 

Cho dù là những trưởng lão thế gia, cổ kia thì đối xử với Thánh Vương Phủ cũng rất khách khí, dù sao thì Thánh Vương Phủ cũng là một thế lực siêu cấp, không phải ai cũng có thể trêu chọc được.  

 

Thế nhưng hôm nay, đường đường là Thánh Vương Phủ lại bị một tông chủ cảnh giới Thông Thiên một bước uy hiếp?  

 

Hôm nay cho dù như thế nào thì Tần Ninh nhất định phải chết.  

 


“Được!”  

 

Nghe thấy vậy, Thiên Đạo Nhất không nhịn được bước ra.  

“Tự ta có thể giải quyết được!” 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.