“Tần Ninh, người đừng quá đáng!”, thánh hộ Lý Hướng Nam lúc này cũng mở miệng quát: “Lúc trước ngươi giết trưởng lão và đệ tử của Thánh Vương Phủ, ngươi cho rằng ngươi có thể giấu diếm được chuyện này sao? Giết người thì phải đền mạng đó là đạo lý hiển nhiên, Thanh Vân tông người vì vậy sẽ phải trả một cái giá đắt”.
“Nói nhảm nhiều quá”.
Tần Ninh lúc này trực tiếp ngắt lời bọn họ, mở miệng nói: “Người của Thánh Vương Phủ là do ta giết, ngươi có thể làm gì được ta?”
“Đừng nói là Thánh Vương Phủ, ngay cả trưởng lão trong thế gia, hoàng tử, vương gia của cổ quốc Đại Hạ ta cũng vẫn như cũ giết không tha, động vào Tần Ninh ta, ta không cần biết các ngươi là ai, tất cả đều giết không tha!”
Tần Ninh vừa nói ra lời này, không chỉ người của Thánh Vương Phủ sững sờ mà đệ tử của Thanh Vân tông cũng hoàn toàn ngây ngẩn.
Năm vị trưởng lão lớn lúc này thì lo lắng đến mức mặt mũi trắng bệch.
Gia, Tần đại gia!
Cho dù là do ngài giết thì ngài cũng không cần thiết phải lớn tiếng thừa nhận trước mặt nhiều người như thế này đâu.
Bọn nhãi này đâu phải là người lương thiện gì đâu? Chuyện hôm nay đương nhiên sẽ bị truyền ra ngoài, đến khi ấy nếu các thế gia lớn, các cổ quốc đến tìm tính sổ, nên giải quyết như thế nào?
Rất nhiều đệ tử và trưởng lão Thanh Vân tông đều không dám tin.
Thế gia, cổ quốc là gì chứ?
Ở bên trong vùng đất Cửu U đều ẩn chứa thế lực mạnh mẽ phía sau điều khiển tất cả.
Tần Ninh... phải làm như thế nào đây?