“Thánh thú... không phải chỉ có trong truyền thuyết thôi sao? Thật sự tồn tại à?”, Kiếm Tiểu Minh sửng sốt nói: “Vậy thần thú cũng có thật sao?”
Kiếm Tiểu Minh lúc này cảm thấy tam quan của mình đổ vỡ hoàn toàn.
Trong Cửu U đại lục, cảnh giới Hóa Thần có thể nói là như thần, có thể dời non lấp biển, xoay vần thế sự, không gì không thể.
Nếu thận sự có tồn tại thần thì sẽ đến đẳng cấp nào chứ?
Thổi bay bọn họ chỉ trong một hơi?
Kiếm Tiểu Minh lúc này cảm thấy mình thật sự bé nhỏ, hạn chế trí tưởng tượng của hắn.
“Gọi ta là con nhóc?”, bà Tình của Thánh Vương Phủ giễu cợt nói: “Ta thấy, năm đó tôn giả Thanh Vân cho ngươi ở lại chẳng qua là để kéo chút hơi tàn cho nội tình của Thanh Vân tông mà thôi”.
“Cho đến ngày nay, Thanh Vân tông có chút hơi thở, lão rùa nhà ngươi mới dám hiện ra để làm bộ làm tịch hả?”
“Dù sao thì, nếu bị những thế gia cổ, cổ quốc biết Thanh Vân tông có một con rùa Huyền Minh Kim Giáp còn sống, lại không có thực lực của tôn giả Thanh Vân, thì chắc chắn Thanh Vân tông sẽ không bảo vệ nổi ngươi”.
“Huyền thú là nguyên liệu tuyệt hảo để luyện chế ra huyền khí, ta nghĩ, đám thế gia cổ và cổ quốc đó sẽ không...”