“Lấy từ trong tay người Viêm gia chứ đâu!”
Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Đương nhiên, nói chính xác thì là... cướp được!”
Viêm Hoàng lệnh thuẫn khuếch tán ra cao hơn một thước, vắt ngang trước người Tần Ninh, như là cửa đá trước thần miếu vậy, phong cách cổ xưa vô cùng.
Linh khí này vốn do Tần Ninh chế tạo, hắn cho Minh Uyên sử dụng.
Mà Minh Uyên đem linh khí này khen thưởng cho một trong tam Hoàng – Viêm Hoàng.
Cho đến giờ, Viêm Hoàng lệnh thuẫn một lần nữa quay lại với Tần Ninh, cảm giác phát ra từ cơ thể đó lại một lần nữa hiện ra.
“Chí bảo truyền thừa của Viêm gia mà ngươi cũng cướp?”, Thánh Vương cười giễu: “Tần Ninh ơi là Tần Ninh, xem ra ngày chết của ngươi sắp đến gần rồi!”
“Ngươi tưởng trốn đi, tu luyện đến cảnh giới Thông Thiên một bước là có thể làm mưa làm gió à?”
Nghe vậy, Tần Ninh nhếch miệng cười: “Bớt nói lại đi, ta cảm giác cảnh giới này thật sự có thể làm mưa làm gió đấy, ít nhất là ông cũng chẳng làm gì được ta!”
Tần Ninh nói vậy, vung tay lên, cái khiên kia vào lúc này sáng lên.
“Hôm nay, ta sẽ dùng Viêm Hoàng lệnh thuẫn lấy mạng các người, để cho các người phải trả giá thật lớn vì sự ngông cuồng của mình!”