“Đến lúc ấy, những người nào muốn phản kháng cũng không được!”
Dáng vẻ trong lòng đã có dự tính của Viêm Nhập Vũ lúc này nhìn cực kỳ tự tin.
Bốn trưởng tộc lúc này cũng trở nên bình tĩnh.
Viêm Nhập Vũ trước giờ là người cầm đầu, cũng là trung tâm. Năm đó, hành động đem cương quốc Bắc Minh chia cắt chính là do Viêm trưởng tộc dẫn đầu.
Mà những năm gần đây, bốn gia tộc lớn bọn họ đi theo Viêm gia cũng nước lên thuyền lên, liên hệ chặt chẽ với nhau. Mấy thế gia cổ, cổ quốc cũng phải né tránh mấy phần.
Lúc này cả bốn người đều thả lỏng, yên ổn trở lại.
“Lần này, nếu lão già bên người Tần Ninh thật sự có chút tài năng, chống được công kích của Đại Nhật Thần Giáo và Thánh Vương Phủ, sau đó có U Minh Tông tham dự, bọn họ đấu nhau một trận, tiêu hao sinh lực, nếu lão Vệ đó đủ lợi hại, không chừng chúng ta có thể tiêu diệt bốn tông môn lớn một lúc ấy chứ”.
Trưởng tộc Lệ Thông vuốt tay, mỉm cười nói: “Nói thật, ta rất hy vọng Tần Ninh có thể cầm cự được”.
“Cũng đúng”.
Từ Trạch Bình lúc này nhìn Viêm Nhập Vũ, cười nói: “Viêm trưởng tộc yên chí thế này thì chắc là nhân thủ gài vào các tông môn sẽ đều truyền tin tới mọi lúc nhỉ”.
Mọi người lại hàn huyên một hồi.