Phong Thần Châu

Chương 131: Mê Tâm Sát trận



"Tiểu Soái!"

"Tiểu Soái!"

Khuôn mặt của ba người Tần Hải lúc này đã biến sắc, tức giận gầm lên, lao thẳng ra ngoài.

“Ngăn chúng lại!”, Sở Thành Hạc phất tay nói, còn không thèm nhìn tới.

Ngay lập tức, Sở Tiên Kiệt tăng tốc độ, cầm trường kiếm lấy đà đạp trên mặt đất rồi đâm thẳng về hướng của Trương Tiểu Soái.

Trương Tiểu Soái đã không còn vũ khí trong tay, căn bản không thể phản kháng.

"Thứ nông phu, chịu chết đi!"

Sở Tiên Kiệt cười ngoác miệng, sát ý bộc phát.

Vút…

Tuy nhiên vào lúc này, một thanh âm xé gió lại vang lên, một luồng sáng trong nháy mắt đánh tới, "vút" một tiếng, luồng sáng xuyên qua thân thể của Sở Tiên Kiệt, rồi mới đâm thẳng vào thân cây đại thụ ở phía sau lưng gã và dừng lại.

Bang…

Một tiếng nổ vang lên, thân thể của Sở Tiên Kiệt ngã xuống đất.

"Tiên Kiệt!"

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Sở Thành Hạc đột nhiên tái nhợt.

Sở Tiên Kiệt, toi mạng!

Đây là đệ đệ ruột của gã, từ nhỏ đến lớn dù có bị cha mẹ mắng thì gã vẫn luôn bảo vệ đệ đệ mình.

Nhưng bây giờ, gã chỉ có thể bất lực đứng nhìn đệ đệ của mình chết ngay trước mặt.

"Là ai!"

Sở Thành Hạc nhìn xung quanh.

"Ta!"

Một giọng nói âm trầm chậm rãi vang lên.

Giữa rừng cây, lúc này có hai người bước ra ngoài.

Đó là Tần Ninh và Diệp Viên Viên.

"Tần Ninh!"

Hai mắt Sở Thành Hạc đã đỏ ngầu.

Nhưng khi gã nhìn thấy Diệp Viên Viên không hề tách rời khỏi Tần Ninh, Sở Thành Hạc liền tỉnh táo lại.

Diệp Viên Viên có cảnh giới Linh Hải tầng 6, lại là Hoàng thể, còn hắn chỉ có cảnh giới Linh Hải tầng 5, hoàn toàn không phải là đối thủ của nàng.

"Dựa vào một người phụ nữ, ngươi có bản lĩnh gì chứ!"

Sở Thành Hạc hét lên: "Nếu như ngươi còn là đàn ông thì hãy tự ra tay đánh với ta một trận, dựa vào phụ nữ thì còn có bản lĩnh gì!"

Nghe vậy, Tần Ninh vẫn thờ ơ, mỉm cười nói: "Muốn dựa vào phụ nữ thì đầu tiên cũng phải có phụ nữ làm chỗ dựa, Sở Thành Hạc ngươi không có phụ nữ làm chỗ dựa, chẳng phải cũng là không có bản lĩnh sao?"

"Ngươi…"

"Viên Viên!"

"Công tử!"

Tần Ninh phất tay nói: "Thịt hắn!"

"Vâng!"

Diệp Viên Viên bước ra, roi dài trong tay quất xuống.

Lúc này, Sở Thành Hạc chỉ đành phải chật vật né tránh.

“Huynh không sao chứ?”, Tần Ninh hỏi, kéo Trương Tiểu Soái lên.

"Không sao đâu, Tần lão đại, nhờ có huynh kịp trở về!"

Tần Ninh nhìn về phía trước, cười nói: "Không cần vội, lúc nãy bọn chúng nuốt đồ của các huynh, cứ chờ xem bọn chúng sẽ phải nôn ra lại như thế nào!"

Tần Ninh nói xong, đứng sang một bên, nhìn Diệp Viên Viên xuất thủ.

Bên trong tay áo của hắn lúc này, có từng đạo linh ấn đang dần dần xuất hiện…

"Nhóc con, đắc tội với hội Phương Viên mà còn dám lớn lối như vậy?"

Tiếng quát từ đâu bỗng vang lên.

Kế đó, những thanh âm xé gió lại vang lên, hai bóng người dẫn theo hàng chục người phía sau đang lao tới.

Hai người, một người mặc áo choàng đen, khuôn mặt hơi rộng và đôi mắt trũng sâu, trông rất ảm đạm.

Người còn lại mặc bộ võ phục màu tím, dáng người cao lớn, khí tức hùng hậu.

"Đồ Hóa Phong!"

"Viên Sơ Sinh!"

Nhìn thấy hai người này đến, Sở Thành Hạc lập tức mừng rỡ!

Hai người này đều có cảnh giới Linh Hải tầng 6, ở trong hội Phương Viên cũng là những đệ tử nội viện nổi danh.

Bọn họ đã đến, lần này Tần Ninh chắc chắn toi mạng!

"Ta còn tưởng là ai, thì ra là thêm hai kẻ tự đến nộp mạng".

Tần Ninh nhìn hai người này, không khỏi cười nói: "Vừa hay mấy ngày nay ta cũng không làm gì, nên cấp bậc vẫn bằng 0, nay làm phiền các ngươi giúp ta lên cấp vậy!"

Cả hai nghe thấy vậy thì vô cùng tức giận.

Một đứa chỉ vừa mới bước vào nội viện, còn chưa tạo dựng được chỗ đứng, lại dám nói với bọn họ như thế?

Đồ Hóa Phong và Viên Sơ Sinh ngay lập tức bước lên.

"Giết hắn!"

Hai người xông thẳng tới.

"Ta vốn muốn trực tiếp giết các ngươi, nhưng chỉ sợ đám người phía sau lưng các ngươi bỏ chạy, cho nên..."

Vút vút vút...

Trong khoảnh khắc, những thanh âm xé gió lại vang lên, sau đó ngay lập tức xuất hiện một loạt linh ấn trên không trung.

Linh ấn này không phải là linh ấn bên trong lệnh bài học viên, mà là... linh ấn của trận pháp!

Có hơn 40 đạo linh ấn, trong nháy mắt ngưng tụ thành hình, tạo thành một trận pháp.

"Mê Tâm sát trận!"

Tần Ninh quát một tiếng, phất mạnh tay.

Những linh ấn ở trên không đan xen vào nhau, kết thành một tòa đại trận ép thẳng xuống dưới.

"Linh trận sư!"

Nhìn thấy cảnh này, Đồ Hóa Phong và Viên Sơ Sinh đều giật mình.

Địa vị của linh trận sư ở đế quốc Bắc Minh cao hơn hẳn so với linh đan sư và linh khí sư.

Xét cho cùng, trong đế quốc Bắc Minh, nếu xảy ra chiến tranh với các nước láng giềng, thì linh trận sư có thể đóng một vai trò to lớn.

Trong chiến trường, một tòa linh trận có thể tàn sát hàng trăm võ giả đồng cấp.

Đây không phải là điều mà những võ giả bình thường có thể làm được.

Trong phút chốc, linh quang bao phủ, trước mặt mấy chục người đột nhiên xuất hiện những con đường.

Những con đường kéo dài theo mọi hướng, không thể tìm thấy điểm cuối của nó.

Hơn nữa, lúc này trong trận pháp lại toát ra một luồng khí tức khiến cho người ta phải mê hồn loạn trí.

"Tiểu Thanh, nhìn cho kỹ, nếu có ai xông ra thì cứ đá vào trong lại cho ta!"

"Bòoo..."

Nghe vậy, Tiểu Thanh cao hứng giương móng, ánh mắt vui vẻ nhìn Tần Ninh.

"Ngươi lại là một linh trận sư!"

Lúc này, sắc mặt của Sở Thành Hạc đã tái nhợt.

Một vị linh trận sư, cho dù chỉ là linh trận sư cấp 1, khi bố trí nên một tòa linh trận thì uy lực của nó nhất định vô cùng mạnh mẽ, hoàn toàn có thể vây giết cả đám võ giả đồng cấp cảnh giới.

Đồ Hóa Phong và Viên Sơ Sinh đều bị mắc kẹt trong trận pháp, gã như mơ hồ nhìn thấy Đồ Hóa Phong và Viên Sơ Sinh trong trận pháp đã mất phương hướng, bắt đầu tàn sát lẫn nhau.

"Chết tiệt!"

Sở Thành Hạc ngay lập tức quát lên: "Rút lui!"

"Rút lui?"

Tần Ninh lạnh lùng nói: "Đã đánh người của ta mà còn muốn rút lui?"

“Tần Ninh, tốt hơn hết ngươi nên dừng tay lại!”, Sở Thành Hạc lạnh lùng nói: “Viên Sơ Sinh và Đồ Hóa Phong đều là hội viên cấp cao của hội Phương Viên. Nếu như ngươi giết bọn họ...”

Vút vút...

Lúc này, Tần Ninh lại phất tay.

Cây côn mảnh không biết từ khi nào đã trở lại trong tay của Tần Ninh.

Hai tay thủ ấn, trên cây côn mỏng xuất hiện từng đạo linh ấn, linh ấn quấn lấy cây côn mảnh, phóng nó vào trong trận pháp, xuyên thẳng qua giữa trán của Đồ Hóa Phong và Viên Sơ Sinh.

Hai lỗ máu xuất hiện, rồi máu chảy ra từ giữa đôi lông mày của hai người.

Thu cây côn mảnh về, Tần Ninh nhìn về phía Sở Thành Hạc, nhàn nhạt nói: "Ta là người không thích gây sự, nhưng... ta cũng không thích người khác khiêu khích ta!"

Cây côn mảnh trong tay Tần Ninh lại phóng ra, hướng thẳng về phía Sở Thành Hạc đoạt mạng.

"Ta liều mạng!"

Lúc này, Sở Thành Hạc đã hoàn toàn hoang mang.

Muốn chạy đi, nhưng chạy cách nào cũng không thể thoát!

Diệp Viên Viên đang đứng bên cạnh quan sát, gã biết chạy đường nào?

Trong tay có dao găm, Sở Thành Hạc rút ra, lấy đà dậm châm một cái rung chuyển mặt đất, lao thẳng tới dưới chân Tần Ninh.

"Chút thủ đoạn này, hay là thôi đi!"

Tần Ninh phất tay, cây côn mảnh xuyên thẳng xuống, cắm trên mặt đất.

Ầm ầm ầm ầm...

Trong nháy mắt, đất đá trong phạm vi mười thước đều nứt ra.

Đòn tấn công của Sở Thành Hạc lúc này yếu ớt tới mức đáng thương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.