“Không cần đâu!”, Tần Tâm Duyệt nói, kéo Tần Ninh rời khỏi tửu lâu, vừa đi vừa giải thích: “Học viện Thiên Thần định kì sẽ cử một vài giảng sư đến Tần phủ của chúng ta giảng bài, không chỉ có học viện Thiên Thần thôi đâu mà những cương quốc khác cũng phái cao thủ trong nước đến giảng bài, cho nên không cần thiết phải đến đó!”
“Ta dẫn đệ về nhà trước, tộc trưởng và cha biết đệ trở về nhất định sẽ rất vui vẻ”.
Hai tỷ đệ đi dọc theo con phố tiến về Tần phủ, Đỗ Tư Viễn lúc này đi theo sau, biểu hiện không được tự nhiên.
Trước đây hắn ta bị Tần Ninh giáo huấn cho một trận, bây giờ nhìn thấy Tần Ninh, trong lòng hắn ta vẫn có bóng ma.
Nhưng hắn ta cũng biết, Tần Ninh bây giờ đã khác xưa rồi.
Thánh Đan Các căn dặn phụ thân hắn ta Đỗ Triết rất nhiều lần có thể cho Tần gia bao nhiêu đan dược thì cứ cho.
Là cho chứ không phải bán.
Tần Ninh lúc này quay lại nhìn Đỗ Tư Viễn, kéo Tần Tâm Duyệt, nói: “Tỷ, chuyện này là sao?”
“Ách…”
Tim của Đỗ Tư Viễn lúc này cũng nhảy lên tận họng, so với việc Tần Tâm Duyệt dẫn hắn ta ra mắt cha mẹ lần đầu còn căng thẳng hơn.
“Ngươi thân là một đại lão gia, sao cứ nhăn nhăn nhó nhó thế nhở?”
Tần Tâm Duyệt liếc nhìn Đỗ Tư Viễn, không nhịn được quát lên.