Nhị thúc được quá chứ!
Hoa mai nở lần hai.
Tần Ninh lúc này không khỏi bật cười trong lòng.
“Tần Kỳ!”
Tần Ninh vỗ đầu cậu bé, mỉm cười.
“Sau này, Ninh ca ca sẽ chờ đệ vượt qua ta”.
“Vâng!”
Lúc này, tại võ trường.
Một nhóm đệ tử Tần gia nhìn thấy Tần Ninh thì kinh ngạc không thôi.
Ở nơi này, rất nhiều người vẫn chỉ còn là trẻ con khi Tần Ninh rời nhà vào bốn, năm năm trước.
Hiện nay mới nhìn thấy nhân vật truyền kỳ của Tần gia.
Nhân vật nổi danh thượng quốc Bắc Minh, bởi vậy ai cũng hơi sững sờ.
“Ninh nhi!”
Một tiếng gọi vào lúc này vang lên.
Tần Thương Sinh cất bước tiến tới.
Tần Thương Sinh lúc này đã đạt cảnh giới Linh Đài, cũng là cao thủ hàng đầu trong thành Lăng Vân.
Ông ấy mặc hoa phục, nhìn cũng không khác bốn, năm năm trước là mấy.
“Cha!”
“Đại bá!”
Tần Thương Sinh lúc này bước nhanh tới, nhìn Tần Ninh, ánh mắt vui mừng không thôi.
“Tản hết cả đi”.
Tần Thương Sinh lúc này không khỏi nói: “Ninh nhi vừa về, chắc là mệt lắm, hôm nay mọi người cũng nghỉ ngơi thỏa thích đi!”
Một đám đệ tử cũng hoan hô không ngớt, nhưng làm gì có ai chịu rời đi.
Mấy người đi theo Tần Ninh vào đại sảnh, ai cũng vây quanh bên ngoài, nhìn Tần Ninh.
“Ninh nhi, tóc của con...”
“Không sao đâu cha, tu luyện gặp chút ngã rẽ mà thôi, không đáng ngại”.
Tần Ninh thoải mái nói: “Mà tóc trắng cũng rất xuất sắc mà cha nhỉ?”
“Tuy cha không mạnh bằng con, nhưng kẻ nào dám ức hiếp con, cha cũng sẽ không cho phép!”
“Đúng đó, Ninh nhi!”
Tần Viễn Sơn cũng nói: “Ở bên ngoài vất vả thì về nhà đi, hai chúng ta tuy không có nhiều tác dụng, nhưng cũng sẽ liều mạng bảo vệ cháu”.