*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Mà lúc này, đám tiểu bối Tần gia cũng chạy tới, đứng ở tường viện Tần phủ, há hốc miệng nhìn cảnh tượng này.
Ánh mắt Tần Kỳ không có chút sợ hãi nào, mà hô lớn lên: “Ca ca Tần Ninh giỏi thật đấy!”
“Giáo quan, những người đó ở cảnh giới gì vậy, thật là khủng khiếp!”, một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi không khỏi hỏi.
Mí mắt giáo quan lúc này nhảy liên tục, đáp: “Cảnh giới Thông Thiên”.
“Cảnh giới Thông Thiên?”
Một đám tiểu bối không hiểu cảnh giới Thông Thiên là gì.
Giáo quan tiếp tục nói: “Sau cảnh giới Cửu Môn thì là cảnh giới Tứ Linh, sau đó là cảnh giới Địa Võ, Thiên Võ, Thiên Nguyên!”
“Mà trên cảnh giới Thiên Nguyên chính là cảnh giới Thông Thiên”.
“Oa....”
Nhất thời, mười mấy tiểu bối đều kinh ngạc không ngớt.
Cảnh giới Thông Thiên cách xa bọn họ quá nhiều.
Đạt đến mức độ này, chẳng lẽ là có thể dời núi lấp sông sao?
Mấy người chết kia là cảnh giới này, nhưng lại bị Tần Ninh thuần thục chém chết.
Vậy Tần Ninh rốt cuộc đáng sợ đến mức nào?
Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn biết Tần Ninh nói mình rất mạnh, nhưng cũng không biết hắn mạnh cỡ nào.
Hiện giờ mới coi như biết được.
Cảnh giới Thông Thiên!
Cảnh giới mà đời này bọn họ thiết tha mơ ước!
Tần Ninh vỗ tay, nhìn Hạ Phưởng Kiệt.
“Nếu ngươi không phục thì đến giao đấu với ta!”
Lời này nói ra, lá gan của Hạ Phưởng Kiệt đều bị dọa sợ muốn chết.
Vốn dĩ cứ nghĩ chỉ là một Tần gia, nên lần này cũng không đem theo cả cảnh giới Hóa Thần theo, nhưng ai ngờ Tần Ninh chưa gì đã động thủ rồi.
Cái tên này quá đáng sợ.
“Ngươi... ngươi ngươi ngươi... đừng có làm loạn!”
Sắc mặt Hạ Phưởng Kiệt lúc này khó coi vô cùng, mồ hôi tuôn ra như mưa.
“Ta chỉ đến để đòi lại Cửu Hoang chiến xa mà thôi”.
“Ngươi cũng xứng?”
Tần Ninh cười nói: “Cha ngươi còn không dám đến đòi mà ngươi lại vác mặt tới, đúng là can đảm thật”.
“Đứng ở trên thì uy võ lắm à? Đi xuống!”
Tần Ninh nói xong, tiếng sấm trong cơ thể cũng vang lên.
Mười mấy con Tử Linh Diên Điểu lúc này ngất đi, cánh cũng rũ xuống, chúi thẳng xuống đất, rơi ầm ầm.
“Tử Linh Diên Điểu rất có linh tính, thịt lại ngon, liền đem tới để bồi bổ cho thân thể con cháu Tần gia, đánh vững căn cơ đi!”
Tần Ninh lạnh nhạt nói.
“Ngươi...”
Hạ Phưởng Kiệt muốn nói gì đó, nhưng lại không dám nói câu gì.
Hắn ta sợ!
Thật sự sợ rồi!
Sợ Tần Ninh thật sự sẽ giết chết hắn ta.