Mặc dù đã từng là minh chủ của Cửu Thiên Vân Minh, cha của hắn – Vô Thượng Thần Đế Mục Vân cũng chưa đạt được thành tựu cỡ này.
Dĩ nhiên, xét về thực lực thì hắn còn kém xa cha mình.
Có điều, đó là đã từng.
Hiện giờ hắn trải qua chín đời, mở ra đời thứ mười, chỉ cần hắn tăng cấp theo yêu cầu của mình, đạt đến đỉnh phong thì chưa chắc đã kém hơn cha hắn.
Đoàn mười mấy người lúc này ngồi trên lưng chim.
Mặc Uyên Tử kia vốn muốn nói mấy câu với Tần Ninh, dò hỏi chút gì, nhưng thấy Tần Ninh không quá nhiệt tình, bèn quay đi.
Ba người Tần Ninh đứng trên thân con chim, thành ra tách biệt với mười mấy người kia.
“Công tử, không phải người đến tìm đồ vật hả? Sao lại bái nhập thư viện Thánh Hiền gì gì đó vậy?”
Vân Sương Nhi không hiểu hỏi.
So với Diệp Viên Viên tính cách lãnh đạm, Vân Sương Nhi đơn thuần, hoạt bát hơn, có gì không hiểu thì hỏi luôn.
“Thư viện Thánh Hiền có đồ vật mà ta cần!”
Tần Ninh nói: “Có điều nếu đòi thẳng thì chắc chắn họ sẽ không đưa”.
“Cho nên đi đường vòng, tuy là tốn chút thời gian nhưng cũng không quan trọng”.
“Hơn nữa, thư viện Thánh Hiền có rất nhiều món đồ tốt, hai cô có thể mượn cơ hội này mà đạt đến cảnh giới Hóa Thần”.
Diệp Viên Viên hiếm hoi lên tiếng: “Nhưng chúng ta còn chưa vượt qua được cảnh giới ngũ bộ...”
“Có ta đây, không phải sẽ rất nhanh sao?”
Tần Ninh mỉm cười.
Diệp Viên Viên lúc này muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Công tử, tuổi thọ của người...”
Lần trước thấy bộ tóc trắng của Tần Ninh tại Mặc cốc khiến cô ấy lo lắng rất nhiều.
Mà hôm nay nghe thấy Mặc Thiên Tử nói, Tần Ninh có thể hoạt bát được như vậy, phần lớn là vì có linh bảo sinh mệnh lớn mạng giữ cho.
Tần Ninh đã đạt đến cảnh giới Thông Thiên nhị bộ, không lẽ tuổi thọ vẫn chưa khôi phục sao?
“Không cần lo lắng!”
“Vậy chẳng phải sẽ kém hơn chúng ta bình thường nhiều hay sao?”
Vân Sương Nhi lo lắng nói.
“Những tuổi thọ này với cảnh giới Thông Thiên, Hóa Thần thì có khả năng là cần thiết, nhưng sau này đạt đến cảnh giới cao hơn, có đến trăm ngàn vạn năm tuổi thọ thì cũng có gì đáng lo đâu?”