“Thư viện Thánh Hiền!”
Mà ở trung tâm quần thể cung điện có bốn chữ lớn, kim bích huy hoàng, nhìn không cao quý mà thể hiện ra khí phách cổ xưa hơn.
“Đây chính là thư viện Thánh Hiền...”
Vân Sương Nhi không khỏi cảm thán: “Trên Cửu U đại lục, hẳn là không có tông môn nào có thể sánh bằng nhỉ?”
Thanh niên đứng cạnh Mặc Uyên Tử lúc này ngạo mạn nói: “Đương nhiên rồi, thư viện Thánh Hiền không giống như Bắc Thương tông, cổ quốc Thiên Phong và Hứa gia!”
“Bọn họ là vì bản thân, còn thư viện Thánh Hiền là vì toàn bộ anh tài của đại lục Bắc Thương, cho các đệ tử nhà nghèo cũng có cơ hội được tu hành”.
“Đó cũng là công lao của thư viện Thánh Hiền, ngươi đắc ý cái gì?”
Tần Ninh cười nói: “Theo ta biết, thư viện Thánh Hiền chia làm Thiên Thánh đường, Địa Thánh đường và Trường Sinh đường”.
“Thiên Thánh đường có hơn vạn đệ tử, Địa Thánh đường cũng là con số hàng vạn đệ tử, còn Trường Sinh đường lúc nhiều nhất chắc được mấy trăm hả?”
Nghe Tần Ninh nói vậy, nụ cười trên gương mặt thanh niên kia liền cứng lại.
“Nhãi con, bớt tỏ ra cái vẻ là thế ngoại cao nhân đi, có giỏi thì đến tỉ thí một phen!”