“Lão già khốn nạn!”
“Ông suy nghĩ đi, ông vốn là cái thá gì?”
“Phế vật của Mặc gia, hơn nữa không có ai vô dụng hơn ông”.
“Có thể nói, một con chó biết tu luyện còn thăng cấp nhanh hơn cả ông”.
“Ông sợ cái gì? Cùng lắm thì làm lại từ đầu, chết thì thôi, có ai đau thương khổ sở vì ông không?”
“Tu luyện đến quyển thứ tư của trường sinh quyết Mặc gia, Sát Trường Sinh năm đó tu đến quyển thứ tư thì đã đạt cảnh giới Thiên Vị rồi. Ông so với hắn ta, nào chỉ là phế vật thôi, đúng là không bằng súc vật!”
Tần Ninh không ngừng mắng, câu sau tàn nhẫn hơn câu trước.
Mặc Uyên Tử nghe vậy mà sợ hãi.
Ông ta lo cho sự an nguy của Tần Ninh.
Mặc Thiên Tử liệu có giận đùng đùng rồi đập chết Tần Ninh không?
Mà lúc này, Thánh Trường Tồn nhìn Tần Ninh với ánh mắt hoảng sợ.
Ông ta là cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ, nên cảm giác được khí huyết trên cơ thể Mặc Thiên Tử có sự thay đổi.