“Từ xưa, trong khu vực mấy trăm dặm này, Lưu Diễm các chúng ta chính là một gia tộc lớn duy nhất, Thần Phong tông và Lang Vương tông bị chèn ép”.
“Nhưng mười năm trước, Lưu Diễm các hay tin rằng trong cấm địa Thiên Vị, ở núi Nhân Vị có tung tích của Lưu Ly Kim Thân quyết”.
“Các chủ đương thời dẫn một đội trưởng lão đi vào cấm địa Thiên Vị”.
“Kết quả lại bị tổn thất nặng nề, các chủ trọng thương, cần dược liệu chữa thương. Vì không đủ linh thạch nên hỏi mượn Lang Vương tông và Thần Phong tông, lãi mẹ để lãi con, càng nợ càng nhiều”.
“Mà đến giờ chỉ có thể đổi từng tòa thành trì để gán nợ”.
Cốc Tân Nguyệt nghe vậy thì nói: “Cũng không trách họ được, các ngươi có nợ mà không trả thì cũng đáng chết!”
Lưu Phương Nhi cười khổ.
“Ban đầu, chúng ta cũng cho là như vậy”.
“Nhưng sau này, khi điều tra ra chuyện liên quan đến tin tức của Lưu Ly Kim Thân quyết lại do Lang Vương tông và Thần Phong tông truyền ra, cố ý dụ chúng ta mắc bẫy”.
“Thậm chí việc các chủ thụ thương cũng là do Lang Vương tông và Thần Phong tông cấu kết người khác làm ra, đặt mua linh đan cũng bị hai phe này ngăn chặn!”