Tần Ninh ho khan một tiếng rồi nói: “Ta cùng các ngươi đi xem sao, tình hình nếu như rất tệ thì để nàng ấy ra tay!”
Lời Tần Ninh vừa nói ra, Lưu Phương Nhi và Lưu Tường vẻ mặt lại ngây ra.
“Đa tạ Tần công tử!”
Hai người lập tức phản ứng lại, vui mừng không thôi.
Nhưng Cốc Tân Nguyệt nhíu mày.
“Xen vào việc của người khác”.
Lúc này Tần Ninh lại tiến lên phía trước, nhéo mũi đẹp của Cốc Tân Nguyệt, nói: “Công tử làm việc, cô xen vào làm cái gì?”
“Ngươi…”
Cốc Tân Nguyệt nóng nảy nói: “Tiểu tử thối, bản cô nương đã sống mấy vạn năm rồi, ngươi bớt tỏ ra thâm trầm trước mặt ta đi”.
“Xì, mới mấy vạn năm mà thôi…”
Tần Ninh lười chẳng buồn nói.
Hắn ta làm người chín đời chín kiếp, chính là thời gian gần mười vạn năm.
Lại thêm lúc chưa trải qua lịch kiếp, cùng với hai người phụ đế và mẫu đế chinh chiến sát phạt, nói ít thì cũng sống đến mấy trăm vạn năm.