Phong Thần Châu

Chương 157: Nỗi Âu Lo Của Hai Tên Linh Đồ





“Trử Thông là đệ đệ của ta, ngươi dám cướp lấy điểm của nó, chuyện này nếu như lãnh đạo học viện đã không quản, thì Trử Tồn Kiếm ta sẽ quản”.

“Hôm nay bọn ta cũng không muốn đến tìm các ngươi để gây phiền toái, có điều chút nữa khi các ngươi tiến vào Linh Các, lấy được linh đan, linh quyết và linh khí xong rồi phải lập tức mang ra đây giao nộp cho bọn ta, thì bọn ta sẽ bỏ qua chuyện này, nếu không! các ngươi đừng mong ở lại học viện Thiên Thần này nữa”.

Lời này vừa nói ra, nét mặt của Lục Huyền, Trương Tiểu Soái và Tuân Ngọc đều trở nên kỳ quái.

Mấy ngày nay, bọn họ đều ở chỗ của Liệt Hỏa lão tổ bên trong Viện Thiên Thần, không hề rời đi.

Nhưng chuyện ba vị trưởng lão và một Linh Đồ đã chết, chắc chắn phải bị truyền đi rất xa.

Họ vốn tưởng rằng các đệ tử học viện bây giờ phải kinh hãi khi nhìn thấy Tần Ninh, nhưng dường như cái tên tự xưng là Trữ Tồn Kiếm này lại! không hề biết chuyện gì đã xảy ra ngày hôm đó.

“Ngươi biết ta là Tần Ninh mà còn tới quấy rầy ta sao?”  
“Tên nhóc thối tha, chính vì biết ngươi là Tần Ninh cho nên ta mới tới tìm ngươi!”  
Trử Tồn Kiếm hừ một tiếng, nói: “Ngày đó ba vị trưởng lão lại không xử tử ngươi, nếu không phải vì ba vị trưởng lão có nhiệm vụ gấp gáp phải xử lý, thì tên nhóc nhà ngươi đã tiêu đời từ mấy ngày trước”.

Có nhiệm vụ gấp gáp phải xử lý?  
Tần Ninh lập tức hiểu ra.


Có vẻ như đây là lời giải thích với bên ngoài của Thiên Ám.

“Linh khí, linh quyết cùng linh đan ở chỗ của ta không có đâu, nếu ngươi muốn có thì cứ đi tìm Thiên Ám mà đòi!”  
“Láo xược, tên của viện trưởng là điều kiêng kỵ, sao ngươi dám nhắc đến!”  
Trử Tồn Kiếm hừ lạnh nói: “Xem ra tên nhóc nhà ngươi chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ! Ngươi cho rằng mình có con rối ở bên cạnh thì có thể ngang tàng trong học viện này sao?”  
Đáp lại lời này, Tần Ninh lắc đầu cười nói: “Đối phó với ngươi hoàn toàn không cần phải dùng đến rối Bàn Linh!”  
“Nói khoác mà không biết ngượng!”  
Trữ Tồn Kiếm bây giờ cuối cùng đã hiểu những gì mà đệ đệ của mình đã nói.

Tên này thực sự rất cuồng vọng!  
“Thân là Linh Đồ đệ tử, hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi một bài học!”  
Trữ Tồn Kiếm hừ một tiếng, vung lòng bàn tay lên ngưng tụ một đạo linh khí ấn quyết, lao thẳng về phía Tần Ninh.

Thấy vậy, Tần Ninh khẽ nhíu mày.

“Trử Tồn Kiếm, láo xược!”  
Đột nhiên, một tiếng quát khác vang lên vào lúc này.

Đột nhiên, trước mặt Tần Ninh xuất hiện hai bóng người, xuất thủ cùng một lúc.

Bang bang!   
Tiếng nổ lớn vang lên, sắc mặt Trử Tồn Kiếm tái nhợt, cả thân hình bị đánh bật ra, va thẳng vào cột đá phía sau.

Gã phun ra một ngụm máu tươi, sau đó ngã xuống đất.

“Phương Thế Thành!”  
“Viên Cương!”  
Nhìn thấy hai tên này, Trử Tồn Kiếm tái mặt, lau máu trên miệng rồi quát lớn: “Các ngươi làm gì vậy? Các ngươi cho rằng đệ tử hội Thiên Kiếm của chúng ta sợ đệ tử hội Phương Viên của các ngươi sao? Các ngươi phải biết, hội trưởng của bọn ta đã là Linh Tử, không phải là người mà đám Linh Đồ các ngươi có thể so sánh được!”  
“Cút!”  
Phương Thế Thành lúc này còn không thèm nhìn Trữ Tồn Kiếm, hừ một tiếng nói: “Tuy rằng Kiếm Tồn Nhất là một Linh Tử, nhưng cả hai bọn ta cũng chẳng sợ gã đâu, nếu muốn gây rắc rối thì cứ tới đây!”  
Viên Cương cũng hung hăng nói: “Cút đi, ông đây mà còn thấy ngươi gây sự với Tần Ninh công tử một lần nữa thì sẽ tự tay lột da ngươi ra!”  
Tần Ninh công tử?  
Phương Thế Thành và Viên Cương có quan hệ tốt như vậy với Tần Ninh từ khi nào?  
Hai tên này đều là Linh Đồ đứng đầu, có cảnh giới Linh Đài tầng 9, trong đám Linh Đồ đã thành lập nên một hội Phương Viên uy danh hiển hách.

Trử Tồn Kiếm thầm nghĩ, tuy mình là đệ tử của hội Thiên Kiếm, nhưng chẳng qua cũng chỉ mới đạt tới cảnh giới Linh Đài tầng 1, nếu cứ tiếp tục đối chọi với cả hai tên này thì nhất định sẽ không có kết quả tốt.


“Hừ, chuyện hôm nay Trữ Tồn Kiếm ta sẽ ghi nhớ!”  
Dứt lời, Trữ Tồn Kiếm phất tay áo rời đi!   
Phương Thế Thành và Viên Cương lúc này mới quay đầu lại, nhìn về phía Tần Ninh, vội vàng chắp tay cúi đầu.

“Tần công tử, công tử không sao chứ?”, Phương Thế Thành cười nhẹ, một nụ cười trông nịnh nọt không thể tả.

“Tần công tử, Trữ Tồn Kiếm này có mắt mà không biết Thái Sơn, lần sau nếu như gã còn làm phiền tới công tử thì hai người bọn ta sẽ làm thịt gã cho công tử!”, Viên Cương, một người đàn ông cao mét tám, lúc này đang cúi xuống ngước nhìn lên Tần Ninh, nở nụ cười nịnh nọt nói.

“Xen vào việc của người khác!”  
Nhìn hai tên này, Tần Ninh khẽ cau mày.

“Đúng, đúng, đúng!”, Phương Thế Thành tự tát vào mặt của mình một cái, khép nép cười nói: “Là do hai người bọn ta hồ đồ, quá hồ đồ, với thực lực của Tần công tử, thì Trử Tồn Kiếm đến gây sự cũng chính là tự tìm cái chết”.

“Vâng vâng vâng, không sai chút nào!”  
Viên Cương phụ họa theo: "Là do bọn ta xen vào chuyện của người khác, xen vào chuyện của người khác! "  
Tần Ninh cũng lười để ý tới hai tên này, xoay người rời đi.

Nhìn thấy Tần Ninh và mấy người kia bước vào Linh Các, Phương Thế Thành và Viên Cương lúc này mới dám thở ra, lau mồ hôi trên trán.

Thân là Linh Đồ đứng đầu đã đạt tới cảnh giới Linh Đài tầng 9, hai tên này đã có thể được coi là đệ tử đứng đầu trong học viện Thiên Thần, chỉ đứng sau số ít các Linh Tử.

Tuy nhiên, trong võ trường nội viện mấy ngày trước, hai tên này đã nhìn thấy cảnh tượng ba vị trưởng lão danh dự bị chặt đầu, lãnh tụ Linh Đồ Đỗ Ngọc Nhiễm của Thiên Tử Đảng bị đánh chết, trong lòng đã cảm thấy vô cùng kinh hãi.

Trong mấy ngày qua, nghĩ tới nghĩ lui, nhưng người biết về chuyện này trừ hai Linh Đồ như bọn chúng còn có Liễu Phương Ngọc của Liễu Môn, cộng với mấy vị trưởng lão danh dự.

Chuyện này cho dù đánh chết cũng không thể nói cho người khác biết.

Nhưng ngày hôm đó, cũng chính là hai người bọn chúng tới bức bách các vị trưởng lão phải giết chết Tần Ninh.

Tần Ninh nhất định đã ghi hận đối với bọn chúng.

Tần Ninh chỉ cần lia một nhát kiếm, thì bọn chúng sẽ xong đời.

Ngay cả viện trưởng cũng không thể chủ trì công đạo cho bọn chúng.

Hơn nữa, những tấm gương vẫn còn ở đó.


Ba vị trưởng lão danh dự đều đã chết, Tần Ninh cũng không thèm cho viện trưởng Thiên Ám một chút mặt mũi, còn viện trưởng thì sao?  
Cho đến cuối cùng, viện trưởng vẫn chỉ nở một nụ cười!  
Bị Tần Ninh ghi hận, chắc chắn là không tốt.

Mấy ngày nay, hai tên này mỗi ngày đều theo dõi chỗ của Liệt Hỏa lão tổ, muốn đợi đến khi Tần Ninh bước ra thì sẽ tạ lỗi với hắn.

Lúc nãy vừa hay nhìn thấy Trử Tồn Kiếm đang gây sự với Tần Ninh, bọn chúng liền chạy lên che mưa chắn gió cho Tần Ninh để thể hiện thành ý.

Nhưng nghĩ kỹ lại thì, Tần Ninh vốn chẳng cần bọn chúng che mưa chắn gió cho mình!  
Chỉ bằng một nhát kiếm mà hắn đã có thể tiễn mấy vị trưởng lão danh dự đi về nơi xa, thì Trử Tồn Kiếm cảnh giới Linh Đài là cái đinh gỉ gì trong mắt hắn kia chứ?  
Việc bọn chúng xuất hiện hoàn toàn không cần thiết!  
Nhưng ngay cả như vậy, bọn chúng biết mình vẫn phải làm điều đó!  
Ít nhất phải để cho Tần Ninh biết được bọn chúng đã nhận ra mình từng phạm phải sai lầm, chân thành muốn tạ lỗi với Tần Ninh.

“Huynh nói xem, liệu hắn có còn ghi hận đối với chúng ta không?”  
Viên Cương lo lắng hỏi: “Mặc dù Viên Sơ Sinh và Phương Thế Vũ đã bị hắn giết, nhưng cũng là do hai tên khốn kiếp đó tự mình tìm chết!”  
"Lỡ đâu hắn vẫn chưa hả giận, ghi hận đối với chúng ta thì! "  
“Chắc là không đâu!”  
Phương Thế Thành lúc này cũng lo lắng: “Lúc nãy có phải là chúng ta đã ra tay quá nhẹ rồi hay không?”  
“Bây giờ huynh mới nhận ra là chúng ta ra tay quá nhẹ hay sao?”, Viên Cương mắng: “Ta đã nói rồi, chỉ cần phế Trử Tồn Kiếm làm cho Tần Ninh hài lòng thì chúng ta sẽ bình an vô sự”.

“Vậy thì bây giờ chúng ta lại đi tìm gã!”  
“Được!”  
Bọn chúng nói xong liền quay người rời đi.

Trử Tồn Kiếm thì không hề biết rắc rối lớn hơn vẫn còn ở đằng sau.

Còn đối với Tần Ninh, mấy chuyện của bọn Viên Cương hay Trử Tồn Kiếm, hắn đều chẳng thèm quan tâm.

Hắn đã sống qua mấy đời mấy kiếp, nếu mấy chuyện nhỏ này còn có thể khiến cho hắn lo lắng thì đứng là hắn đã sống quá uổng phí rồi!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.