Ánh mắt của Tần Ninh bây giờ phóng đến, nhìn thấy một tia sét đen như mực đang lao vùn vụt đi.
“Đuổi theo!”
Bóng dáng Tần Ninh loé lên, đuổi theo phía trước.
Lưu Vân Triết dẫn theo đám người của Lưu Diễm các đuổi theo sau.
Lúc này, Cốc Tân Nguyệt đến gần Tần Ninh, ung dung thong thả.
“Những người phía sau...”
“Mặc kệ bọn chúng, bọn chúng không ra tay thì không cần phải để ý đến, nếu như chúng dám động thủ thì cứ giết là xong”.
Tần Ninh lạnh nhạt nói.
Cốc Tân Nguyệt cũng không quan tâm nhiều, quan sát xung quanh.
“Đây chính là cấm địa Thiên Vị sao... Xem ra cũng không hiểm ác mấy!”
Cốc Tân Nguyệt tuỳ ý nói.
“Đó là bởi vì đây mới chỉ là phạm vi bên ngoài mà thôi”.
Tần Ninh cười nói: “Đừng có xem thường chỗ này, nếu không cẩn thận thì cô cũng sẽ chết ở đây đấy”.