Tần Ninh lúc này, cả người cùng trường kiếm, phảng phất như sản sinh ra cộng hưởng, một người một kiếm, không phân chia tách biệt.
Hơn nữa, quan trọng hơn là, cơ thể Tần Ninh có ánh kiếm vụt lên.
Chỉ xem uy thế thôi cũng thấy Tần Ninh kinh khủng hơn Quy Mạc Hứa.
“Người kiếm hợp nhất... kiếm ý bộc phát...”
Hứa Quy Mạc sửng sốt.
Cái tên này mới bao nhiêu tuổi?
Có thể lĩnh ngộ kiếm ý đã rất hiếm rồi.
Vậy mà hắn còn làm được người kiếm hợp nhất!
Từ xưa đến nay, kiếm là thứ mà đa số võ giả yêu thích.
Kiếm là vũ khí mà rất nhiều võ giả lựa chọn.
Nói đơn giản thì rất đơn giản.
Nói khó, thì tu luyện kiếm thuật là khó nhất.
Khó ở chỗ muốn tinh thông.
Tần Ninh, hiển nhiên là vô cùng tinh thông kiếm thuật.
“Thử xem thế nào?”
Tần Ninh giễu cợt một tiếng, một kiếm chém ra.
Quy Mạc Hứa đâm trường thương ra, đám báo Thiết Giáp xung quanh lập tức thối lui.
Hai người này, trong cơ thể ẩn chứa hơi thở cực kỳ khủng bố, tới gần, có thể sẽ chết.
Oanh...
Trong nháy mắt, tiếng nổ tung vang lên.
Ánh kiếm bao trùm ánh thương.
Tần Ninh nhảy lên, một kiếm lại tuôn ra nữa.
Phập một tiếng, máu tươi chảy ra.
“Trước mặt người khác, ta có thể khiến ngươi mất mặt, sau lưng người khác, ta có thể khiến ngươi mất mạng”.
Tần Ninh nói xong, nhìn tứ phía.
Đám báo Thiết Giáp biến dị kia không ngừng lui lại.
Chúng biến dị nhưng không ngu ngốc.
Uy lực Tần Ninh vừa bùng nổ ban nãy có thể lấy mạng chúng.
Thanh niên này.
Rất mạnh!
Tần Ninh quát lên: “Ai tới gần phạm vi một trăm mét sẽ chết!”
Tức thì, đám báo Thiết Giáp biến dị tiếp lục lui lại.
“Giải quyết xong rồi?”
“Một tên đã chạy mất!”, Lưu Vân Triết bất đắc dĩ nói.