Lúc nãy hắn ta cũng cầm kiếm như thế ra ngoài dụ địch mà Trác Tiểu Nhã cũng không khen hắn ta đẹp trai!
“Đây là đang tự tìm đường chết đúng không?”
Bùi Thư Thư khẽ quát: “Đây là mấy chục con liệt thi đấy, nếu như sơ xảy sẽ mất mạng ngay lập tức!”
Trác Tiểu Nhã lúc này lúng túng ho khan một tiếng.
Bộ võ phục màu đen ôm sát cơ thể cường tráng, tóc trắng bay phấp phới trong gió, khuôn mặt mang theo sự khiêu khích.
“Thế nhưng mà tư thế này của Tần Ninh trông thật sự... quá đẹp trai... đặc biệt là mái tóc trắng kia...”
Bùi Thư Thư cũng cạn lời.
Lúc trở về hắn ta có nên suy nghĩ nhuộm tóc màu trắng không?
Tần Ninh bây giờ chẳng thèm quan tâm hai người nghĩ gì.
Hắn sải bước đi ra, trên thân linh kiếm Long Cốt Nguyệt phát ra ánh sáng màu bạc, lấp loé tia sét, mang theo hương vị mê người.
“Thằng nhãi này đúng là làm cản, để ta xem ngươi kết thúc như thế nào!”, Bùi Thư Thư một mặt bất đắc dĩ nói.
Đây chính là hơn mười cao thủ cảnh giới Nhân Vị đấy.
Hắn ta và Trác Tiểu Nhã cũng là cảnh giới Nhân Vị mà lúc trước cũng đã chật vật lắm mới chạy được.