Linh kiếm Long Cốt Nguyệt lúc này ngưng kết.
Từng tia sáng nháy mắt xuất hiện.
“Chuyến đi đến đại lục Bắc Thương, Thiên Đế các của chúng ta cũng biết”.
“Nhưng mà Tần công tử, chỉ có mỗi linh kiếm Long Cốt Nguyệt thì vẫn chưa đủ tư cách đâu!”
Người đàn ông cầm đầu cười nhạo một tiếng rồi muốn bước ra.
“Đại ca!”
Một người khác vội vàng nói: “Bên trên phân phó không được để xảy ra bất cứ sơ xuất nào, không được khinh thường, hay là trực tiếp...”
“Không sao, cứ chơi trước đã!”
Cười nhạo một tiếng, người đàn ông sải bước đi ra.
Đánh ra một chưởng, một chưởng này trực tiếp vung ra một cổ uy áp khiến tất cả mọi người có mặt ở đây gần như nằm rạp trên mặt đất, ngay cả một cử động nhỏ cũng không dám.
“Chém!”
Tần Ninh chém ra một kiếm, trong chốc lát, một tia sáng màu trắng bắn ra.
Bùm...
Kiếm khí và chưởng ấn giao nhau.
Một tiếng nổ tung vang lên.
Tần Ninh phun ra một ngụm máu tươi.
Sắc mặt trắng nhợt.
“Sư tổ!”
Sắc mặt của Thạch Cảm Đương lúc này rất khó coi.
“Chăm sóc tốt cho bản thân ngươi trước đi!”
Tần Ninh quát khẽ nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn biến thành nòng nọc à?”
“Ta...”
Thạch Cảm Đương lúc này nói không lên lời.
Linh điêu lơ lửng trên đỉnh đầu, từng sợi xích sắt đứt rời.
Giờ phút này trông hắn ta như tuổi đôi mươi.
Xích sắt ở đây phong toả khí huyết linh hải của hắn ta, hơn nữa còn cố tình gây ra sự thay đổi bất thường của thời gian và không gian.
Thời không thay đổi bất thường là thứ đáng sợ nhất.
Dẫn động thời không thay đổi khiến cho tuổi của hắn ta ngày càng nhỏ, cuối cùng sẽ trở về với hư vô.
Nếu cứ tiếp tục như này thì hắn ta sẽ chết.
Sư tôn đã dùng linh điêu chém đứt sự trói buộc của xích sắt.
Không thể phụ lòng sư tôn được!
Thạch Cảm Đương lúc này bình ổn lại tâm trạng, trở nên cẩn thận hơn.
“Có điều quá coi thường ngươi cũng không phải chuyện tốt”.
Tần Ninh sải bước đi ra.
Lần này, đám người Đồ Vạn Sơn và Lý Hoành Trung hoàn toàn sững sờ.