Chỉ một chưởng, một chưởng nhẹ nhàng dường như đã nghiền nát Tần Ninh.
Mấy người Đồ Vạn Sơn, Hoắc Thiên Mệnh và Lý Hoành Trung lúc này đều sững sờ.
Quá kinh khủng!
Đời này bọn họ cho rằng được chứng kiến cảnh giới Địa Vị vô địch giao thủ đã là kinh khủng lắm rồi!
Nhưng bây giờ, khi nhìn thấy con rồng khổng lồ kia.
Bọn họ mới nhận ra rằng.
Đừng nói là cảnh giới Nhân Vị hay là cảnh giới Địa Vị.
Cho dù là cảnh giới Thiên Vị thì lúc này cũng chẳng là cái thá gì hết!
Thế nhưng điều quan trọng nhất là Tần Ninh cản lại đòn tấn công nhưng hết lần này đến lần khác đều không chết.
Giống như “tiểu cường” đánh không chết, Tần Ninh giờ phút này càng thêm kinh khủng!
Sức sống vô cùng ngoan cường!
“Long Cốt sau khi thức tỉnh có linh hồn mà cũng chỉ có tý năng lực này thôi sao?”
Tần Ninh bây giờ toàn thân đẫm máu, nhưng lại chẳng thèm để ý, nhếch miệng cười nhạo nói: “Năng lực như này có phải quá mất mặt rồi không?”
“Ngươi đang tự tìm cái chết đấy!”