Giờ phút này, tất cả mọi người đều bàn tán xôn xao.
Một màn này không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng Tần Ninh cũng chẳng thèm để ý.
Phụ đế là Vô Thượng Thần Đế, có thể dùng thân hoá rồng, được tôn là vô địch.
Mẫu đế là tộc trưởng tộc Băng Hoàng, vốn là huyết mạch tộc Băng Hoàng cao quý.
Bây giờ hắn thức tỉnh thần hồn Băng Hoàng thì cũng chẳng có gì là lạ hết.
Chỉ là có vài người không hiểu được mà thôi.
Mà Tần Ninh cũng cảm thấy mình chẳng cần thiết phải giấu diếm chuyện này làm gì cả.
Vạn vật trên thế gian này đều sống dậy từ hồn, hồn sinh phách, phách sinh máu, máu tiến hoá thành xương tuỷ, nhục thể, đây mới chính là khởi nguồn của sự sống.
Tuy hắn đã trải qua chín đời chín kiếp, thay đổi ngoại hình và khí tức.
Nhưng hắn vẫn chính là hắn.
Hồn không đổi thì tất cả mọi thứ đều sẽ không thay đổi.
Chỉ là đám người trước mắt không thể hiểu những chuyện này mà thôi.
Đối với võ giả cấp thấp mà nói thì ngưng tụ ý niệm thật ra chính là hình thức ban đầu của sức mạnh linh hồn.
Nhưng cảnh giới chưa đủ thì chưa thể nào hiểu được, cũng không thể tu hành được.
Võ giả cấp cao hơn tu luyện sức mạnh linh hồn sẽ dần dần trở nên mạnh mẽ.
Đến khi là thần tiên thậm chí một giọt máu cũng có thể tích hợp được sức mạnh linh hồn to lớn.
Tích huyết trùng sinh không phải là truyền thuyết.
Bây giờ hắn mới chỉ thức tỉnh thần hồn Băng Hoàng.
Không phải là tự tu luyện ngưng kết được hồn phách của mình.
Nhưng sức tấn công mạnh mẽ của sức mạnh linh hồn không phải thứ mà ý niệm của những người này có thể ngăn cản được.
Bốn thân ảnh lúc này lao đến.
Cơ thể của Tần Ninh ở trong hư ảnh Băng Hoàng.
Vỗ hai cánh, gió lạnh nổi lên.
Khí lạnh lớn mạnh ngưng tụ thành băng, bao trùm cơ thể của bốn người phía trước.
Bốn cảnh giới Địa Vị sơ kỳ lớn lúc này một tay đánh ra.
Tiếng nổ bùm bùm vang lên.
Hàn khí bị linh khí chặn lại.
Thế nhưng sự lạnh lẽo thấu xương vẫn xộc thẳng vào não bọn họ.
Rõ ràng là đã cản lại được rồi, tại sao lại vẫn cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.
Nhưng hết lần này đến lần khác, cơ thể lại chẳng có bất kì cảm giác cứng ngắc nào cả.