Thạch Cảm Đương không nghĩ binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn mà trái lại còn muốn nhắm vào người ta?
Lý Nhất Phàm vội vàng khuyên giải nói: “Thạch đại nhân, lần này Thần gia chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, chúng ta vẫn nên xử lý xong chuyện ở đây trước rồi hẵng tính sau?”
Thạch Cảm Đương là cảnh giới Địa Vị hậu kỳ.
Hơn nữa còn rất nhỏ tuổi, trông bộ dáng chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi mà thôi.
Lý Nhất Phàm nghĩ nửa ngày cuối cùng chỉ có thể gọi Thạch đại nhân.
Mấy vị trưởng lão còn lại cũng rất đồng tình.
Rút răng nanh bây giờ lại còn muốn đi doạ con hổ đấy.
Thanh Vân tông không thể trêu chọc vào được.
“Sợ gì!”
Thạch Cảm Đương nhìn mấy người, khiển trách: “Sư tôn dạy dỗ các ngươi như thế à? Toàn mấy tên nhát gan”.
“Đừng nói là đại lục Trung Thần, cho dù là đại lục Thương Lan thì cũng sợ cái gì!”
“Ai chọc giận các ngươi thì các ngươi cứ đánh trả!”
“Sợ gì chứ? Cho dù trời có sập xuống thì cũng có sư tôn gánh thay các ngươi!”
Bị Thạch Cảm Đương, một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi quở trách, gương mặt của mọi người đều có hơi lúng túng xấu hổ.
Cũng chẳng còn cách nào khác!
Cảnh giới Địa Vị hậu kỳ đó!
Có thể cả đời này bọn họ cũng chẳng đạt đến được.
Thạch Cảm Đương tiếp tục mắng: “Nếu không phải sư tôn trở về sớm thì lão Vệ đã chết rồi, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đã lập gia thất, Thanh Vân tông cũng đã xong đời từ lâu rồi”.
“Sao lại có thể buông tha cho Thần gia dễ dàng như thế được?”
Sắc mặt của cả đám người lúc này cũng chùng xuống.
“Sao? Diệt Thánh Vương Phủ và Đại Nhật Thần Giáo thì coi như là xong chuyện rồi à? Cổ quốc Đại Hạ và Cổ gia Lĩnh Nam cũng chỉ là chó săn của Thần gia mà thôi”.
“Thần gia phải trả một cái giá lớn!”
Thạch Cảm Đương khiển trách đám người.
Nhưng bây giờ trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
Tuy là nói như vậy.
Nhưng đó là Thần gia của đại lục Trung Thần đấy!
Nội tại của Thần gia quá mạnh mẽ!
Tần Ninh phi thân bay lên rồng băng.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi theo sau.
Cốc Tân Nguyệt chẳng biết đã đứng trên rồng băng từ lúc nào.