Phong Thần Châu

Chương 1717: “Chín vạn năm!”



Nhưng khi biết Tần Ninh là Cửu U Đại Đế, một vài nghi vấn của các nàng đã thông suốt.  

 

Nhưng bây giờ hình như giữa Tần Ninh và Thần gia có quan hệ rất sâu.  

 

Trong ngàn vạn đại lục này, rốt cuộc có nơi nào mà Tần Ninh chưa đặt chân đến hay không?  

 

“Ta chỉ se duyên uyên ương, thế nhưng hậu nhân của Thần gia lại không biết điều, chẳng lẽ ta còn có thể nhẫn nhịn im hơi lặng tiếng sao?”  

 

“Hậu nhân của Thần Phong quên đi lời dặn của tổ tiên, vậy thì ta phải giáo huấn một trận, giống như Tam Hoàng Thất Vương dưới trướng của Minh Uyên quên đi thứ mà bọn họ không bao giờ được phép quên, vậy thì sẽ phải trả một cái giá lớn”.  

 

Tần Ninh cười nhạt nói: “Ta là người cứng đầu, lời ta đã nói vạn năm không đổi, thì chính là vạn năm không đổi”.  

 

Cốc Tân Nguyệt nâng hồ lô lên nhấp một ngụm rượu, không nói gì thêm.  

 

Vân Sương Nhi không nhịn được nói: “Công tử quen biết Thần gia sao?”  

 

“Quan hệ cũng khá sâu!”  

 

Tần Ninh xoa đầu Vân Sương Nhi khẽ cười nói: “Đến rồi cô sẽ biết”.  

 

“Vậy Tân Nguyệt tỷ tỷ thì sao? Công tử quen biết Tân Nguyệt tỷ tỷ như nào?”  

 

Vân Sương Nhi hiếu kỳ hỏi.  

 

Nàng không giống Diệp Viên Viên trầm mặc ít nói.  

 

Ngược lại, có rất nhiều chuyện nếu nàng không biết thì nàng càng muốn hỏi cho rõ ràng.  

 

“Gọi là tỷ tỷ nhưng cô lại là thế hệ sau đấy!”, Tần Ninh đùa giỡn nói: “Gọi lão tổ Tân Nguyệt thì đúng hơn, có đúng không tiểu Nguyệt Nguyệt?”  

 

Tần Ninh nhìn về phía Cốc Tân Nguyệt cười nói.  

 

“Ngươi dám!”  

 

Cốc Tân Nguyệt bỗng nổi giận.  

 

Nhìn về phía Tần Ninh nhưng lại không ra tay.  


 

Vân Sương Nhi lè lưỡi, không hỏi thêm gì nữa.  

 

Theo ý tứ trong lời nói của Tần Ninh thì hình như Cốc Tân Nguyệt cũng giống như lão Vệ, cũng là người đã sống mấy vạn năm.  

 

Vù vù...  

 

Tiếng xé gió vang lên bên tai, Thạch Cảm Đương bây giờ đã trở về.  

 

“Thật là, nói động tay liền động tay luôn...”, Thạch Cảm Đương nói thầm.  

 

Tần Ninh và Cốc Tân Nguyệt đều chẳng thèm để ý.  

 

Vân Sương Nhi nhìn về phía Thạch Cảm Đương, đùa giỡn nói: “Bối phận của ngươi không lớn bằng Tân Nguyệt tỷ tỷ!”  

 

“Ngừng!”  

 

Thạch Cảm Đương lập tức nói: “Nàng ta sống hơn chín vạn năm, nhưng mà cũng chỉ lớn hơn ta mấy tuổi mà thôi”.  

 


Thật không ngờ, Cốc Tân Nguyệt lại là người của thời đại Cửu U Đại Đế trước đây.  

 

Sống từ thời đại đó đến tận bây giờ thật sự quá kinh khủng.  

Thạch Cảm Đương trông thấy hai người kinh ngạc không thôi, nói: “Các cô không biết à?” 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.