Phong Thần Châu

Chương 172: Nói Chuyện Khách Khí Một Chút Không Được À





Bọn chúng nằm mơ cũng không ngờ tới, một tháng trước Diệp Viên Viên mới tới cảnh giới Linh Hải tầng 8 mà tới giờ đã đạt được cảnh giới Linh Đài tầng 4.  
Trong vòng một tháng, sức mạnh được nâng cấp… năm tầng cảnh giới.  
Đây là sự khủng khiếp của hoàng thể sao?  
Lúc này, tất cả mọi người đều tỏ ra chết lặng…  
“Đáng chết, sao có thể như vậy!”  
Triệu Vô Hà lúc này mang vẻ mặt u ám, hung tợn.  
Gã đạt tới cảnh giới Linh Đài tầng 3 đã hơn 3 tháng, nhưng vẫn luôn không nâng cấp được.  
Nhưng đến giờ lại tận mắt nhìn thấy người con gái còn nhỏ hơn mình, bước chân vào cảnh giới Linh Đài sau mà lại vượt qua gã!  
“Hạt giống kiếm ý, mở!”  
Lúc này, Triệu Vô Hà thầm hô lên, kiếm dài trong tay lóe sáng, ánh sáng lạnh tới mức khiến người ta kinh ngạc.  
“Hạt giống kiếm ý?”  
Giữa ấn đường của Diệp Viên Viên xoẹt qua một tia sát khí lạnh lùng.  
Roi dài trong tay thoắt cái vung ra.  
Thời gian này, Diệp Viên Viên bỏ kiếm dùng roi, từ luống cuống ban đầu tới thành thục, chuyên chú bây giờ.  
Tần Ninh nói không sai, nàng không có khả năng lĩnh ngộ trời cho đối với kiếm.

Nàng có kiếm tu lợi hại nhất chẳng qua là vì từ nhỏ đến lớn trong gia tộc luôn bồi dưỡng kiếm tu.  

Nhưng bây giờ, khi tiếp xúc với roi dài thì nàng mới biết, roi dài còn hợp với mình hơn.  
Thấy Triệu Vô Hà thi triển hạt giống kiếm ý, kiếm thuật tấn công thêm mãnh liệt, Diệp Viên Viên lại giống như khối đá ngầm đứng sừng sững bên bờ biển không hề nhúc nhích.  
“Bá kiếm chém!”  
Triệu Vô Hà gằn lên, vẻ mặt đỏ bừng, lúc này, kiếm dài vẽ ra từng luồng kiếm khí, ép thẳng tới Diệp Viên Viên.  
Mà sau đó, gã dốc sức xông tới, đâm kiếm thẳng vào vị trí tim của Diệp Viên Viên.  
“Vô dụng!”  
Diệp Viên Viên lạnh lùng lên tiếng, bàn tay khẽ vung lên.  
Bốp…  
Một roi đập xuống, lúc này, roi Tử Văn đem theo từng luồng gió dữ khiến kiếm khí đó tan rã trong nháy mắt.  
Sau đó, roi dài xoáy tròn, Triệu Vô Hà đành phải biến công thành thủ, nhưng cơ bản là không giải quyết vấn đề gì.  
Một tiếng bốp lại vang lên một lần nữa, thân thể Triệu Vô Hà bị bổ trúng.  
Ầm…  
Trong chớp mắt, gã đổ xuống đất, cơ thể bị roi dài quấn chặt.  
Diệp Viên Viên không hề khách sáo, giật roi dài kéo lê Triệu Vô Hà về phía mình.  
Hai bàn tay Diệp Viên Viên giơ ra song song, hai ngón tay điểm thẳng.  
Rắc rắc…  
Âm thanh vỡ vụn, tiếng la hét thảm thiết vang xa.  
Phế rồi!  
Thật sự bị phế rồi!  
Diệp Viên Viên, thật sự đã phế hai cánh tay của Triệu Vô Hà!  
Bỗng chốc, xung quanh rơi vào im lặng.  
“A…”  
Tiếng hét tê tâm liệt phế vang lên, Triệu Vô Hà tái mét mặt.  
“Cô…”  
Nhưng lúc này, Diệp Viên Viên không nhìn thêm một chút nào nữa thì xoay người đi luôn, về đứng sau lưng Tần Ninh.  
“Lần sao chú ý, mọi người là đệ tử đồng môn, nói chuyện khách khí một chút không được sao?”  
Lúc này, Tần Ninh vỗ vỗ tay, thản nhiên nói: “Được rồi, các vị có mặt ở đây nghe rõ.

Khu 36 này là của ta, bây giờ xuất hiện linh khí nâng cấp thì cũng là chuyện của ta.

Các vị tới từ đâu thì đi về đó đi!”  
“Quá ngông cuồng!”  
Một tiếng hét nữa lại vang lên.  
Đám người bỗng chốc sững sờ.  

Là ai to gan như vậy? Vừa rồi Triệu Vô Hà cảnh giới Linh Đài tầng 3 đã coi là ví dụ tốt nhất rồi mà.  
“Đỗ Trầm!”  
“Đỗ Trầm của đoàn Vân Tiêu, chẳng trách lại lớn tiếng như vậy!”  
“Mà cũng lạ, một nơi tốt như thế, Tần Ninh nói của hắn thì là của hắn sao? Đệ tử của mấy môn phái lớn chắc chắn là không vui rồi”.  
“Lại là ai đấy”, lúc này Tần Ninh cũng lên tiếng.  
“Đỗ Trầm!”  
Đỗ Trầm hừ một tiếng, chân bước ra, nhìn Tần Ninh nói: “Ta nghĩ chắc ngươi biết ta đến từ môn phái nào.

Tần Ninh, tốt nhất là ngươi giao khu 36 ra đi.

Nơi này linh khí phong phú dồi dào, không phải một đệ tử nội viện bé nhỏ như ngươi có thể nắm giữ”.  
“Ồ?”  
Tần Ninh mỉm cười.  
“Viên Viên, gã này cũng rất gọi đòn đấy, đập bẹp hắn đi!”, Tần Ninh vung tay lên, lười nói nhiều.  
“Đồ vô dụng”.  
Đỗ Trầm gằn giọng nói: “Chỉ biết dựa vào đàn bà thì có bản lĩnh gì.

Có bản lĩnh thì Tần Ninh ngươi độc chiến với Đỗ Trầm ta đi!”  
“Khích tướng ta?”  
Tần Ninh bỗng nhiên bật cười: “Đáng tiếc không có tác dụng đâu, Viên Viên, dạy cho gã một bài”.  
Diệp Viên Viên đã quen rồi, không nói nhiều lời nữa mà trực tiếp xông ra.  
Chỉ là lần này, Đỗ Trầm có cảnh giới Linh Đài tầng 5.  
Cảnh giới Linh Đài tầng 5, chính là sự tồn tại vang đội ở trong đám đệ tử linh đồ.  
Thực lực của Đỗ Trầm cao hơn nhiều so với Triệu Vô Hà vừa bị phế hai cánh tay.  
Nhưng Diệp Viên Viên vẫn không sợ hãi.  
Tần Ninh bảo nàng dạy dỗ gã thì nàng sẽ làm vậy.  
Roi Tử Văn lại đánh ra, lúc này, trong mắt mọi người, Diệp Viên Viên mang vẻ mặt lạnh lùng như nữ thần băng sơn, kiêu ngạo mà cao lãnh.  
“Diệp Viên Viên, ta cao hơn cô một tầng cảnh giới.

Cô không phải là đối thủ của ta đâu”.  
Đỗ Trầm tay không đánh ra một quyền, nắm đấm được linh khí bao quanh, xông thẳng tới mặt Diệp Viên Viên.  
Mà lúc này, roi dài cũng quét ra, trong hư không, lực nắm đấm và lực roi giao nhau, bỗng chốc vang lên một tiếng nổ.  
Sau đó, hai người xông lên ép đối phương.  
Lúc này, đệ tử xung quanh đã tản hết ra.  

Cảnh giới Linh Đài, kiến tạo Linh Đài trong linh khí trong cơ thể dồi dào chưa nói tới, mà sự khống chế với linh khí, cũng lực bộc phát linh khí còn tăng gấp mấy lần so với cảnh giới Linh Hải.  
“Cũng có bản linh đấy, không hổ là hoàng thể!”  
Lúc này, vẻ mặt của Đỗ Trầm trở nên cẩn trọng hơn, nhưng gã vẫn vô cùng tự tin đối mặt với Diệp Viên Viên, gã còn cao hơn một tầng cảnh giới thì không thể thua được!  
Kẻ thua chỉ có thể là Diệp Viên Viên mà thôi.  
Trong lòng vừa nghĩ vậy, lực đạo giữa hai tay Đỗ Trầm cũng dần tăng lên.  
“Bài Linh chưởng!”  
Môn chưởng pháp này chính là linh quyết trung đẳng nhị phẩm, trong học viên Thiên Thần, đây là chưởng pháp được chứng nhận là khó tu luyện.  
Gã phải mất 3 tháng trời mới hoàn toàn nắm vững.

Lúc này thi triển ra thì Diệp Viên Viên không thể nào ngăn trở.  
Bùm…  
Một luồng chưởng ấn giết thẳng tới, linh khí ngưng tụ bỗng chốc được tăng thêm, mang theo một khí thế bá đạo.  
Bỗng chốc khi chưởng ấn tới gần Diệp Viên Viên thì bỗng 1 phân thành 2, 2 phân thành 4, tấn công Diệp Viên Viên từ 4 góc.  
Lúc này, sắc mặt của Diệp Viên Viên hơi lạnh, nàng vung roi ra, bùm bùm bùm, những tiếng nổ không ngừng vang lên.  
Cuối cùng khi Diệp Viên Viên ngăn cản được tất cả chưởng ấn, bước chân lùi sau 5 bước mới dừng lại.  
“Lợi hại quá!”  
Đám người bỗng chốc vang lên tiếng bàn tán.  
“Đỗ Trầm là cảnh giới Linh Đài tầng 5, nhưng thuộc hàng cao thủ.

Nghe nói lần trước, một vị sư huynh cảnh giới Linh Đài tầng 6 đã bại trong tay gã”.

“Diệp Viên Viên nâng cấp tu vi nhanh như thế chắc chắn có lỗ hổng, không phải là chuyện tốt”.

“Đúng vậy, lần này, Diệp Viên Viên thua rồi, xem Tần Ninh kia còn khoa trương thế nào”.

“Đừng nóng vội, ngươi không nhìn thấy, tứ kiệt Linh Đồ của Thiên Tử Đảng đều đang ở đây sao!”
Lúc này, nhìn Diệp Viên Viên lộ ra vẻ thất thế, đám người bỗng chốc mong đợi, mong đợi nhìn thấy Diệp Viên Viên bại trận, để xem Tần Ninh còn to mồm được nữa không..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.