Thạch Cảm Đương thật sự là khinh thường công kích của ông ta.
Lúc này Thạch Cảm Đương lại chẳng muốn nhiều lời.
“Lão tử hơn tám vạn năm nay, mỗi ngày bị người ta hành hạ, cơ thể chế tạo, cảnh giới Thiên Vị cũng không so được, công kích cảnh giới Thiên Vị hậu kỳ của ngươi tính là cái gì?”
Thạch Cảm Đương hét lớn một tiếng, búa rìu lúc này giơ lên.
“Chịu chết đi!”
Một tiếng quát khẽ vang lên.
Trong nháy mắt búa rìu rời khỏi tay.
Ầm ầm...
Phút chốc tiếng nổ tung trầm thấp vang lên.
Búa rìu kia trực tiếp đâm xuyên qua cơ thể Thần Phong.
Tất cả mọi người hiện giờ đều nhìn thấy cảnh này.
Chùm tia sáng cao chót vót sau lưng Thần Phong lúc này tán loạn rồi biến mất.
Trong nháy mắt, xung quanh xôn xao khiếp sợ.
Cảnh giới Thiên Vị chết rồi?
“Ha ha...”
Thạch Cảm Đương lúc này cười ha ha nói: “Cảnh giới Thiên Vị thì tính cái mẹ gì? Lão tử cảnh giới Địa Vị hậu kỳ, giết chết không bỏ lỡ”.
“Không chỉ có giết, hôm nay lão tử còn phải nhân cơ hội này đột phá lên Thiên Vị!”
Giữa tiếng cười ha ha, toàn thân trên dưới của Thạch cảm Đường, linh khí ùn ùn hội tụ.
Một cột sáng đột nhiên xuất hiện ở sau lưng.
“Cảnh giới Thiên Vị mà thôi!”
Cột khí ngất trời, vào lúc này hội tụ linh khí, cách xa ngoài trăm dặm cũng có thể nhìn thấy.
Đây chính là cảnh giới Thiên Vị.
Cột Thiên Vị ngưng hiện, cảnh giới Thiên Vị hùng mạnh đến thế nào?
Thạch Cảm Đương cười ha ha, bàn tay vung lên.
Đoàng đoàng đoàng...
Liên tiếp mười mấy thân ảnh lúc này nổ tung ra.
Mười mấy vị cảnh giới Nhân Vị và cảnh giới Địa Vị giống như hạt bụi, không đáng nhắc đến.
“Dám đối xử bất kính với sư tôn của ta, vậy thì chính là đi tìm cái chết”.
Thạch Cảm Đương cười ha ha một tiếng, một quyền đánh ra.
Lại có thêm mười mấy thân ảnh lúc này chết bất đắc kỳ tử.
Trong chớp mắt hơn ba mươi người chết oan uổng.
Cảnh này khiến trong lòng tất cả mọi người kinh ngạc.
Cảnh giới Thiên Vị.