Thạch Cảm Đương cũng mặc kệ những chuyện này.
Lần này tới chính là để giết uy phong của Thần gia.
Hiện tại Thần gia trên xuống, ba tên cảnh giới Thiên Vị đều chết hết.
Cảnh giới Địa Vị và cảnh giới Nhân Vị chỉ còn lại mười mấy tên không có tiền đồ.
Không đến nỗi đuổi tận giết tuyệt người ta.
Thế nhưng cũng xả cơn tức!
Trận chiến ngày hôm nay, niềm vui tràn trề, thoải mái vô vàn.
Thấy một nhóm mấy người ngồi băng long rời đi, tất cả mọi người ở bên dưới đều thở phào.
Sát thần đi rồi!
Nhưng Thần gia đã xong đời.
Đại lục Trung Thần chuẩn bị thay đổi!
Nguyệt Thư Như lúc này cũng thở phào.
Vừa rồi quá kinh khủng.
Thần gia tế xuất kiếm Đoạn Không mà vẫn thất bại thảm hại.
Đây chính là Tần Ninh sao?
Cửu U đại lục lại xuất hiện một yêu nghiệt.
Hơn nữa, cho đến cuối cùng, cô gái bên cạnh Tần Ninh vẫn chưa xuất thủ.
Đây mới là chuyện làm người ta thấy kinh khủng.
Nàng kia rốt cuộc là cảnh giới gì?
Nhất định là lợi hại hơn cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ của bà ta.
Chỉ là nhất định phải bẩm báo cho lão tổ biết chuyện Thần gia bây giờ tổn thất thảm trọng.
Nguyệt Thư Như không ở lại mà lập tức rời đi.
Còn Thần gia sẽ ra sao, bà ta quản sao nổi??
Toàn bộ Đại lục Trung Thần dần dần trở nên chấn động.
Thần gia suy sụp, thế lực khắp nơi đều rục rịch ngóc đầu...
Mọi chuyện này cũng chẳng liên quan đến Tần Ninh.
Trên thân băng long, Tần Ninh đứng ở đầu rồng nhìn về phía trước, trầm mặc không nói.
Phía sau hắn, Cốc Tân Nguyệt và Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi xinh đẹp đứng đó.
Thạch Cảm Đương ở phía sau, ngồi vui vẻ đếm đồ tốt trong nhẫn không gian.
“Công tử sao vậy?”
Vân Sương Nhi không khỏi nói: “Tuy là đã xả cơn tức, nhưng lại không vui...”
Có lẽ sẽ hiểu càng nhiều.
Cốc Tân Nguyệt từ từ nói: “Các cô đã biết chàng từng là Cửu U Đại Đế, nên có rất nhiều chuyện cũng dễ nói”.