Thạch Cảm Đương tiếp tục nói: “Sau này ta mà thành thần thì nhất định có thể nghịch thiên cải mệnh, để cho ông đạt thành thần vô thượng!”
“Ha hả!”
Lão Vệ không thèm để ý đến hắn ta.
Thạch Cảm Đương dạo này rất nghênh ngang.
Trước mặt Tần Ninh, hắn ta mà khoe khoang thì Tần Ninh sẽ khinh bỉ hắn ta.
Còn trước mặt Cốc Tân Nguyệt, hắn ta không dám khoe khoang.
Về phần Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi, dạo này Tần Ninh dạy dỗ bọn họ đến cảnh giới Nhân Vị hậu kỳ, người ta mới tu luyện được hai mấy năm mà đã vậy rồi.
Thiên phú đó làm Thạch Cảm Đương ghen tỵ đỏ con mắt.
Thạch Cảm Đương đi khoe khoang với bọn họ khác nào tự khiến mình khó chịu đâu.
Sau cùng chỉ có thể khoe khoang trước mặt ông ta.
“Ngươi cứ chắp tay sau lưng, trầm tư suy nghĩ, bắt chước công tử, cẩn thận lúc công tử xuất quan sẽ lột da ngươi đấy!”
“Sẽ không đâu!”
Thạch Cảm Đương nhếch miệng cười.
“Ta là đồ đệ của Cửu U Đại Đế, chẳng lẽ phải giống như đồ chậm tiêu Thanh Vân đó?”
“Sư tôn cực kỳ yêu thích ta đấy”.
Nói đến đây, Thạch Cảm Đương thấp giọng nói: “Lão Vệ, ta nói cho ông một bí mật”.
“Ừm?”
“Năm đó sư tôn muốn bà già Cốc Tân Nguyệt trở thành người của ta, lúc ấy ta đã không vui chút nào rồi. Cốc Tân Nguyệt không phải là người, cũng không biết cụ thể là chủng loại gì”.
“Nếu để cô ta làm vợ ta, ông nói xem sẽ sinh ra thứ đồ gì chứ? Quả bóng? Cục bột? Hay là con vật gì đó?”
“Khụ khụ...”, lão Vệ ho khan, vẻ mặt nghi ngờ nhìn Thạch Cảm Đương.
“Ông đừng tỏ vẻ không tin, là thật đó! Sư tôn từng nói với ta vậy đấy”.
Thạch Cảm Đương chắc chắn nói: “Ta lúc ấy từ chối thẳng thừng luôn cơ mà!”
“Thế à?”
“Người phụ nữ của Thạch Cảm Đương ta cũng phải ở cấp bậc tiên tử, nói tiên tử còn là thấp ấy, ít cũng phải là thần nữ...”
“Ồ?”
“Ông ồ cái gì mà ồ?”, Thạch Cảm Đương nhìn lão Vệ.
Nhưng lại thấy lão Vệ... vẫn chưa mở miệng.
“Nói tiếp đi!”
Một thanh âm trong trẻo, lạnh lùng vang lên từ sau lưng hắn ta.
Thạch Cảm Đương từ từ xoay người.
Phanh...
Một tiếng “phanh” vang lên.