“Thiên cung Bắc Thương vẫn còn chưa mở ra mà?”, Vân Sương Nhi chớp chớp đôi mắt to tròn.
“Công tử nhà cô là ai cơ chứ?”, Tần Ninh nhìn về phía Vân Sương Nhi nói.
“Đúng... là Cửu U Đại Đế năm xưa”.
Tần Ninh nhéo mặt Vân Sương Nhi một cái, cười nói: “Vậy không phải tốt rồi sao, trên thế gian này lại có chỗ mà ta không đến được chắc?”
Tần Ninh cười ha ha một tiếng, rời khỏi sảnh trước.
Một đêm yên bình không xảy ra chuyện gì, sáng sớm ngày hôm sau.
Bốn người nhóm Tần Ninh rời khỏi thành Thương Vân.
Mà giờ phút này, ở một gian biệt viện trong thành Thương Vân.
“Đi rồi sao?”
Kim Chính Thiên hơi sững sờ, nói: “Bây giờ thiên cung Bắc Thương xuất thế, nhưng bảy thế lực cận trung tâm lớn của đại lục, các cường giả huyền cảnh Tạo Hoá cũng không nghĩ ra được cách mở thiên cung Bắc Thương, bây giờ bọn họ rời đi làm gì?”
“Thuộc hạ không rõ!”
“Có mấy người?”
“Cả bốn người nhóm của hắn!”
Kim Chính Thiên phất tay, người kia lui ra, mấy người còn lại trong phòng cũng nhăn mày khó hiểu.
“Trưởng tộc Kim, thiếu niên kia là cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ, hai cô gái đi cùng là cảnh giới Địa Vị sơ kỳ, còn người thanh niên cầm đầu kia thì không thể biết được tu vi như nào!”
“Nhưng chắc chắn không thể cao hơn cảnh giới Địa Vị được”.
Hà Thanh Nguyên ngồi ở ghế đầu phía dưới chắp tay nói: “Chỉ có bốn người bọn họ...”
“Hà trưởng tộc, không được sơ xuất!”
Kim Chính Thiên lại nói: “Hôm qua người này kết thù oán với chúng ta, hôm nay sẽ không thể im hơi lặng tiếng rời khỏi thành Thương Vân được, nói không chừng là cố ý làm như thế”.
“Hơn nữa người này nói đến từ Cửu U Đại Lục chưa chắc đã là thật”.
“Đây chính là một cơ hội!”, Hà Thanh Nguyên nói tiếp.
Đây đúng thật là một cơ hội.
Một cơ hội giết chết bốn người nhóm Tần Ninh.
Hôm qua, cho dù là Hà Thanh Nguyên hay là Kim Chính Thiên thì cũng đều mất hết thể diện rồi!
“Ta sẽ giữ chân Thạch Cảm Đương, ông đánh giết ba người còn lại nhóm Tần Ninh”.
“Yên tâm, bảo vật trên người của mấy người đó ta sẽ không lấy bất cứ thứ gì hết”.
“Được!”