“Nếu không phải bây giờ thấy Cốc Tân Nguyệt từ một tỳ nữ lắc mình một cái trở thành sư nương, lo lắng có một ngày cô cũng trở thành sư nương của ta thì ta nhất định sẽ đánh cô một trận thừa sống thiếu chết rồi!”, Thạch Cảm Đương rầu rĩ nói.
Cô gái nào ở bên cạnh Tần Ninh cũng không thể chọc vào được đâu!
Nghe thấy vậy, kính mặt xinh đẹp của Diệp Viên Viên ửng hồng, trừng Thạch Cảm Đương một cái.
“Thạch Cảm Đương là bị người của Thiên Đế các giày vò không chết mà thôi”.
“Thủ đoạn của đám người Thiên Đế các kia ta thấy có vẻ nhiều đấy, nếu không thì tiểu Thạch Đầu cũng đã chết từ lâu rồi”.
Tần Ninh nói tiếp: “Tuổi thọ của võ giả chung quy cũng chỉ có giới hạn mà thôi, nhưng trên ngàn vạn đại lục ở thế giới rộng lớn này chuyện kỳ lạ nào mà chẳng có chứ?”
“Chặn máu ngừng thọ, bảo tồn tuổi thọ, phong bế bản thân, mỗi người đều có cách cả!”
Nghe đến đây, Vân Sương Nhi chớp chớp đôi mắt to tròn, ngây thơ nói: “Đúng thế, như công tử còn có chuyện chuyển kiếp trùng sinh mà!”
Tần Ninh hơi ngây người, gõ đầu Vân Sương Nhi một cái.
“Thật ra trừ chuyện đó ra thì kéo dài tuổi thọ chưa hẳn là không thể, loại chuyện này không mang tính tuyệt đối như vậy!”
Thạch Cảm Đương lập tức nói: “Đúng vậy, tiểu tử Thanh Vân kia nhất định không thể sống quá chín vạn năm nhưng bây giờ vẫn sống rất tốt đó thôi, các cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra đúng không?”