Phong Thần Châu

Chương 1837: “Tại sao lại chê cười cô?”



 Thiên cung Bắc Thương, các cung điện không lồng vào nhau cũng không tập trung một chỗ mà giống như một đại lục phân bố trong lòng đất.  

 

Nhưng phân bố trong lòng đất không khác trên mặt đất là bao.  

 

Ngày và đêm luân phiên thay đổi.  

 

Lúc này, trong đêm tối có một đống lửa đang bùng cháy.  

 

Bốn người Tần Ninh, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi và Thạch Cảm Đương ngồi vây quanh đống lửa.  

 

“Công tử, đã tìm ba ngày rồi mà vẫn không có chút tin tức nào về cung Mạc Sơn và cung Triết Vân...”  

 

Vân Sương Nhi có hơi sốt ruột nói.  

 

“Thiên cung Bắc Thương này cũng không phải của ta, mới đầu tìm kiếm đương nhiên sẽ phiền phức rồi”.  

 

Tần Ninh từ tốn nói: “Hơn nữa lão già Bắc Thương Đế Quân kia lo lắng ta sẽ có kế hoạch khác đào rộng đại bản doanh của lão ta nên phải đề phòng ta!”  

 

Vân Sương Nhi còn muốn nói gì đó nhưng Thạch Cảm Đương lại cười ha ha nói: “Sương Nhi muội muội, cô cứ yên tâm đi”.  

 

“Sư tôn nói có thể tìm được vậy thì nhất định sẽ tìm được thôi”.  

 

Bị Thạch Cảm Đương gọi là muội muội, Vân Sương Nhi liếc xéo trừng mắt nhìn Thạch Cảm Đương một cái.  

 

“Yên tâm, chắc chắn sẽ tìm ra được, chỉ là hơi rắc rối một tý thôi”.  


 

Tần Ninh từ tốn nói: “Sương Nhi, nhưng cũng không thể ỷ lại vào ngoại lực quá nhiều, cô là thể hỗn độn, trong chiến đấu mới là bá đạo nhất!”  

 

“Tiểu Thạch Đầu trong chiến đấu sẽ càng lúc càng dũng mãnh, nhưng cô trong chiến đấu sẽ càng lớn mạnh”.  

 

“Ừm!”  

 

Vù...  

 

Đúng lúc này, một tiếng vù vù vang lên.  

 

Lúc này bên trong doanh trướng cách ba người vài mét có một cột sáng dài trăm mét bay thẳng lên không.  

 

Tần Ninh nhíu mày, đi vào bên trong doanh trướng, nhìn Diệp Viên Viên.  

 

Lúc này xung quanh Diệp Viên Viên có chín luồng sáng bao quanh, giống như một nhuỵ hoa được bao bọc bởi cánh hoa, vô cùng xuất trần.  

 

“Công tử...”  

 

“Hoàng thể thành Đế thể, đối với việc kiểm soát sức mạnh đúng là dễ xuất hiện tình trạng mất khống chế”.  

 

Tần Ninh cười nói: “Nhưng mà không đáng ngại”.  

 

“Quá trình này nếu hơi lơ là một chút thì có thể sẽ làm tổn thương chính mình!”  

 

Tần Ninh dứt khoát ngồi xuống, nhìn Diệp Viên Viên.  

 

“Công tử...”  

 

Diệp Viên Viên do dự một lúc rồi mở miệng nói: “Ta biết công tử là Cửu U Đại Đế chuyển thế, là một nhân vật được trời cao ưu ái, cho dù ta là Hoàng Thể hay Đế Thể thì cũng không lọt vào mắt của công tử được”.  

 

“Cho đến bây giờ ta vẫn luôn kiệm lời ít nói, không thích nói chuyện, cũng không thích bộc lộ tâm tư của mình”.  


 

Tần Ninh cười nói: “Tại sao lại chê cười cô?”  

 

“Ta không xứng với công tử...”, Diệp Viên Viên cúi đầu.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.