Phong Thần Châu

Chương 1840: quả thật quá kỳ lạ!



 Lịch kiếp chín đời chín kiếp khiến hắn hiểu ra được một đạo lý.  

 

Chỉ cần còn sống là có thể theo đuổi được thứ mình muốn.  

 

Hắn muốn Cốc Tân Nguyệt, vậy thì phải có được.  

 

Diệp Viên Viên cũng như vậy.  

 

Sao lại phải cân nhắc nhiều như thế làm gì?  

 

Không thể một bên vừa nói bản thân chung tình, một bên bóng hồng bao quanh được, khác gì tự vả vào mặt mình.  

 

Cho dù hắn tự nhận trong chín phương trời mười phương đất này không có ai có thể sánh vai với hắn nhưng chung quy vẫn là không chạy thoát được chữ tình.  

 

Nếu đã như vậy thì cứ mở rộng lòng đón nhận thôi!  

 

Hắn không phải là người thích ra vẻ làm bộ làm tịch!  

 

Giống như danh ngôn của phụ đế khi xưa: Con người của ta rất giàu lòng bác ái! Cho nên ta yêu chín người phụ nữ liền chia tình yêu của ta thành chín phần, mỗi phần đều lớn hơn tình yêu mà các nàng ấy dành cho ta!  

 

Ôi, chưa thấy một người lăng nhăng lại còn không biết xấu hổ tự đặt cho mình một câu nói hay như thế!  

 

Một đêm không có chuyện gì xảy ra, sáng sớm ngày hôm sau, Tần Ninh tỉnh dậy, Diệp Viên Viên đã không còn ở bên cạnh.  

 

Đi ra doanh trướng, Tiểu Thạch Đầu đã chuẩn bị xong nước và khăn mặt từ lâu, đứng đợi Tần Ninh.  

 

Diệp Viên Viên lúc này hầu hạ Tần Ninh rửa mặt.  

 

Trên thực tế đến mức này thì đâu cần phải rửa mặt?  

 

Nhưng khó có được cơ hội được người khác phục vụ, không thể để vuột mất được.  

 

“Tiểu Thạch Đầu, ngươi nhìn cái gì?”, Vân Sương Nhi lúc này đứng ở bên cạnh Thạch Cảm Đương, thấp giọng nói.  

 

“Yên tâm, vẫn chưa ngủ cùng đâu!”  

 

Thạch Cảm Đương vỗ ngực một cái, bảo đảm nói: “Tin tưởng ta, chắc chắn chưa ngủ cùng đâu!”  

 

Nghe thấy vậy, Vân Sương Nhi hơi giật mình, lập tức nói: “Làm sao ngươi biết?”  

 

“Đó là điều đương nhiên, sư tôn hùng phong cái thế, nếu như ngủ cùng rồi thì Diệp Viên Viên hôm nay sao có thể dậy được cơ chứ? Không phải lần trước cô cũng nhìn thấy Cốc Tân Nguyệt đi đường rất kỳ lạ rồi đó sao?”  

 

Vân Sương Nhi trừng to mắt nhìn Thạch Cảm Đương, cuối cùng đỏ mặt mắng một câu: “Quả đúng là vô sỉ!”  

 

Thạch Cảm Đương nhìn Vân Sương Nhi mặt đỏ bừng rời đi, sững sờ một lát, tự nhủ: “Ta vô sỉ chỗ nào chứ? Ta chỉ là... nói thật thôi mà!”  

 

Không tiếp tục nghỉ ngơi nữa, Tần Ninh dẫn theo ba người tiến về một phía.  

 

Lần này đi lại mất thêm mấy ngày.  

 

Thế nhưng mặt khác, vị trí của hai phó cung còn lại vẫn không thể tìm ra được.  

 

Ngay cả Tần Ninh cũng cảm thấy kỳ lạ.  

 

“Sư tôn, mặc dù đương thời người dũng mãnh phi thường, vô địch cái thế nhưng sẽ không... nhầm lẫn đấy chứ?”, Thạch Cảm Đương hỏi dò.  

 

“Không đâu, chút chuyện ấy trong lòng ta vẫn rất có tự tin!”  

Tần Ninh nhíu mày nói: “Suy luận về cung Triết Vân, vị trí không hiện ra, suy luận về cung Mạc Sơn, vị trí cũng không hiện ra, chuyện này quả thật rất kỳ lạ”. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.