Phong Thần Châu

Chương 1844



 "Sư tôn, rốt cuộc là đi đâu?", Thạch Cảm Đương không nhịn được hỏi: "Ta thấy đồ tốt ở chỗ này đều bị hai nhà Huyền gia và Lãng gia đào sạch sẽ hết rồi!"  

 

"Đúng vậy đó!"  

 

Vân Sương Nhi cũng buồn bực nói: "Hai vị huyền cảnh Tạo Hoá của Huyết gia và Lãng gia ít nhất cũng có thể phát hiện được bảo vật thần binh huyền giai, khai quật hết tất cả rồi ấy chứ?"  

 

Tần Ninh cười nói: "Bọn họ muốn mang đi thì cũng phải nghĩ cách di chuyển mới được".  

 

Vân Sương Nhi và Thạch Cảm Đương đều không hiểu tại sao.  

 

Hai người nhìn về phía Diệp Viên Viên.  

 

Diệp Viên Viên cũng hơi sững sờ.  

 

Bộ dáng các ngươi không biết thì ta làm sao mà biết được.  

 

Bốn người cứ như vậy tiếp tục tiến lên.  

 

Tần Ninh nhìn về phía trước, khoé miệng hơi cong lên.  

 

Giờ phút này, phía trước chỗ bốn người đang đứng là một căn nhà bằng gỗ vuông vắn, không có gì hấp dẫn.  

 

Tần Ninh lúc này khẽ cười nói: "Chính là chỗ này!"  

 

Nhìn thấy căn nhà gỗ kia, ba người Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều sững sờ.  

 


Căn nhà gỗ trước mặt cho dù nhìn thế nào cũng chỉ thấy là một căn nhà gỗ cực kỳ thông thường, không hề có bất cứ chỗ nào đặc biệt hết.  

 

Nhưng Tần Ninh hết lần này đến lần khác chọn đúng chỗ này?  

 

Giờ phút này, Tần Ninh đứng trước cửa căn nhà gỗ.  

 

Cái cửa gỗ kia sớm đã bị người khác đá văng, ngôi nhà rộng lớn dài rộng khoảng chừng mười mét nhưng chẳng có chỗ nào đặc biệt hết.  

 

"Sương Nhi, lại đây!"  

 

Tần Ninh vẫy vẫy tay.  

 

Vân Sương Nhi lúc này đi đến.  


 

"Đi vào!"  

 

"Hả?"  

 

"Hả cái gì mà hả? Bảo cô đi vào thì cứ đi vào đi!", Tần Ninh đẩy Vân Sương Nhi vào bên trong căn nhà gỗ.  

 

Không bao lâu sau, tiếng nói của Vân Sương Nhi đột nhiên vang lên.  

 

"Công tử, ta cảm thấy... không thích nghi được, hoa mắt chóng mặt... buồn nôn..."  

 

"Không thích nghi được là tốt rồi!"  

 

Tần Ninh đứng ở bên ngoài cửa gỗ, cười nói: "Bên trong ngôi nhà gỗ này sẽ liên tục sinh ra dịch chân nguyên, đối với thể hỗn độn của cô là thứ không gì tốt hơn đâu".  

 

"Chóng mặt, muốn nôn thì cứ nôn ra, nôn xong rồi thì bắt đầu tu luyện!"  

 

Tần Ninh khẽ mỉm cười nói: "Không cần phải lo lắng, cứ thả lỏng tinh thần, làm theo lời ta nói là được rồi".  

 

Tiếng nói của Vân Sương Nhi lúc này ngừng lại.  

 

"Hả?"  

 

"Hả?"  

Lần này, cả hai người Thạch Cảm Đương và Diệp Viên Viên đều kinh ngạc hô lên. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.