Phong Thần Châu

Chương 1848



 Tần Ninh đi trên con đường, nhìn không chớp mắt.  

 

Phía trước dường như có vô vạn phồn hoa xuất hiện trước mắt.  

 

Tần Ninh mỉm cười, chỉ ngón tay.  

 

"Bắc Thương Đế Quân... lão già nhà ngươi..."  

 

Tần Ninh vừa chỉ ngón tay ra, con đường trước mắt bỗng sụp đổ.  

 

Đột nhiên một thân ảnh ngồi xếp bằng hiện ra trước mắt Tần Ninh.  

 

Xung quang giống như biển chết, mặt biển tĩnh lặng, im ắng như tờ.  

 

Tần Ninh cứ đứng trên mặt biển như vậy, bóng người trước mặt lúc này cũng khoanh chân ngồi xuống.  

 

"Triết Vân!"  

 

Nhìn thấy bóng dáng kia, Tần Ninh hơi nao nao.  

 

Thân ảnh kia ngẩng đầu, nhìn về phía Tần Ninh.  

 

Nhanh như chớp, một bóng dáng lao ra trong nháy mắt.  

 

Mắt sáng như đuốc, dường như muốn tiêu diệt Tần Ninh.  


 

"Triết Vân!"  

 

Tần Ninh quát to một tiếng, tiếng nói lúc này như tiếng chuông trống lớn ù ù xao động.  

 

Như có vạn ngọn núi chèn xuống, thác nước vạn trượng từ trên trời giáng xuống.  

 

Đột nhiên, bóng dáng kia lúc này run lên, hai mắt đen nhánh mang theo tia sáng nhìn về phía Tần Ninh.  

 

"Tần Đế tiền bối!"  

 

Triết Vân đứng dậy, như thiếu niên nhanh nhẹn nhìn về phía Tần Ninh, chắp tay bái lạy.  

 

"Không hổ là một trong ba đệ tử mà lão quỷ Bắc Thương nhìn trúng, Triết Vân!"  

 

Tần Ninh tán thưởng nói: "Xem ra có rất nhiều chuyện ngươi vẫn còn nhớ".  

 

"Đại Phần Ba Âm Quyết, độc quyền của Cửu U Đại Đế, điểm này Triết Vân vẫn còn nhớ!"  

 

Triết Vân cung kính nói: "Nhưng Tần Đế tiền bối trở về lại thay đổi hình dáng khiến vãn bối không nhận ra được".  

 

"Được rồi được rồi!"  

 

Tần Ninh khoát tay một cái, nói: "Một người đã chết còn khách khí với ta như thế làm gì?"  

 

"Cái tên đồ đệ ngốc của ta mà cũng khách khí với ta giống như ngươi thì tốt biết mấy".  

 

"Thanh Vân huynh chính là rồng phượng trong bầy người được Tần Đế ngài dạy bảo, sư tôn của ta, lão nhân gia vẫn thường xuyên nói, ta và Lưu Vân, Mạc Sơn, ba huynh đệ chúng ta cộng lại cũng không bằng một mình Thanh Vân huynh".  

 

Vẻ mặt của Tần Ninh lộ rõ đắc ý, cười nói: "Lão quỷ Bắc Thương nói câu này đúng lắm, cái tên Thanh Vân đấy tuy đầu óc không được tốt cho lắm nhưng thiên phú thì chẳng chê vào đầu được!"  

 

"Mở tường Vạn Đạo ra đi!"  

 

"Tiểu tử thúi, ta vừa mới khen ngươi được một câu mà ngươi lại dám lươn lẹo với ta à?"  

 

Tần Ninh cười nói: "Chút tâm tư ấy của sư tôn ngươi ta còn không rõ chắc? Tường Vạn Đạo thật có lưu lại con đường võ đạo thuần chính nhất, ba tầng của con đường võ đạo ấy ngươi cho rằng ta không biết hả?"  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.