Bắc Thương Đế Quân cười ha ha nói: “Gạt ngươi làm gì, tên nhóc kia vốn đã không kém, có thể đi qua Thiên Đạo của ta, không thăng cấp cực lớn thì còn ra thể thống gì nữa?”
“Được, bạn cũ, ta dù sao cũng đã chết, ta thấy con đường của ngươi cũng đủ dài rồi đó”.
“Dài hơn ngươi là được!”
Bắc Thương Đế Quân cười ha ha một tiếng, chắp tay, thân ảnh dần dần tán loạn.
Đại điện nơi Tần Ninh đứng vào lúc này cũng trở nên hư vô, cuối cùng biến mất.
Phảng phất như đại điện chưa từng tồn tại.
“Kính Bắc Thương... kính Nhân Hoàng... Thiên Đế các lại xuất hiện, thú vị lắm, thú vị lắm...”
Xoay người, Tần Ninh chậm rãi cất bước rời đi.
Lúc này, ở cuối bậc thang, Thạch Cảm Đương ngạo nghễ đứng vững, nhìn thấy Tần Ninh đến, cả khuôn mặt Thạch Cảm Đương liền nở nụ cười.
“Sư tôn, sư tôn!”
Thạch Cảm Đương lúc này kích động không thôi.
“Sư tôn, mời người ngồi!”
Thạch Cảm Đương lúc này há mồm phun ra một hơi thở Tạo Hóa, ngưng tụ thành một cái ghế rơi xuống đất.