Phong Thần Châu

Chương 187: Hoàng Tử Xích Như Hỏa





Mấy người lần lượt ngồi vào chỗ, Tần Hâm Hâm nhìn các món ăn đang dần mang lên, nước miếng chảy hết ra ngoài.  
“Ăn cơm đi!”  
Tần Ninh nhìn mấy người, khẽ cười nói.  
Tần Hâm Hâm đã tới Đế Đô, ngày sau sẽ tu hành ở học viện Thiên Thần, cho nên hôm nay gặp gỡ làm quen với mọi người.  
Đối với Tần Hâm Hâm, tuy chỉ là con trai của nhị thúc, nhưng hai người đã lớn lên cùng nhau từ thuở bé cho nên hắn đã coi Tần Hâm Hâm thành em trai ruột của mình.  
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi ngồi sang bên trái và bên trái Tần Ninh, cẩn thận gắp đồ ăn, làm tốt bổn phận của mình.  
Tần Hâm Hâm kéo tay Trương Tiểu Soái bên cạnh, nói: “Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi này có quan hệ gì với Ninh ca của ta vậy?”  
“Ngươi không biết à?”  
Trương Tiểu Soái thấp giọng nói: “Hai vị này là tì nữ của Tần Ninh huynh!”  
Phụt…  
Trương Tiểu Soái vừa dứt lời thì Tần Hâm Hâm phun ra ngụm nước vừa uống.  
“Sao thế, sao thế?”  
Tiểu nhị đang phục vụ bên cạnh thấy thế thì bỗng chốc mồ hôi chảy đầy đầu, vội vàng đi tới hỏi: “Có phải rượu có vấn đề gì không? Uống không ngon sao?”  
“Không sao đâu, ta bị sặc thôi!”  
Tần Hâm Hâm vội vàng xua tay.  
Thế nào mà người của quán rượu Thánh Tước thấy nhóm người của cậu tới mà như là thấy hoàng đế giá lâm vậy, vâng vâng dạ dạ, sợ phục vụ không chu đáo?  

Nhưng đây không phải là trọng điểm!  
Trọng điểm là, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi, một người thì trông lạnh lùng, kiêu ngạo, một người thì trông xinh đẹp, thanh thuần mà lại là tì nữ của Ninh ca?  
Cậu đưa mắt nhìn sang Tần Ninh, thái độ cung kính của Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi khiến trong lòng Tần Hâm Hâm thầm kính phục.  
Nhất định phải học hỏi Ninh ca!  
Đồ ăn của quán rượu Thánh Tước đương nhiên là đã nổi tiếng từ lâu, tất cả đều là những cao lương mỹ vị.  
Trong lúc ăn cơm thì mọi người cũng nói chuyện cùng nhau.  
Tuy nói, bình thường Tần Ninh đối với bọn họ có vẻ lạnh nhạt, nhưng thực ra sau khi quen biết lâu rồi thì lại khiến người khác cảm giác rất thân thuộc.  
Giữa bữa ăn, Diệp Viên Viên đi ra khỏi phòng bao đi vệ sinh nhưng rất lâu không quay lại.  
Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, hai người đi vào trong phòng.  
Đó là Phương Thế Thành và Viên Cương.  
“Tần công tử!”  
Phương Thế Thành vội vàng nói: “Không hay rồi, Diệp tiểu thư ở bên ngoài bị một gã quấy rầy”.  
“Hả?”  
Tần Ninh khẽ cau mày.  
Quấy rầy?  
Dựa vào danh tiếng của Diệp Viên Viên ở đế quốc Bắc Minh thì có lẽ không ai dám làm phiền nàng?  
“Hình như không phải là người của đế quốc Bắc Minh chúng ta.

Mấy gã đó đều có cảnh giới Linh Đài, xem ra lai lịch không nhỏ”.  
Lời vừa nói ra, Tần Ninh đã đứng dậy, nói: “Thú vị đây”.  
Sau đó, Tần Ninh sải bước ra ngoài, rời khỏi phòng bao, một đám người cũng đi theo.  
Lúc này, bên ngoài phòng bao, trên hành lang rộng rãi, bóng dáng xinh đẹp của Diệp Viên Viên đứng đó, phía trước còn có mấy người đang chắn đường.  
“Nghe nói, Viên Viên của Diệp gia xinh đẹp tuyệt trần, vô cùng tài năng, 17 tuổi đã tới cảnh giới Linh Đài tầng 4”.  
“Không ngờ hôm nay gặp mặt, Diệp tiểu thư đã tới cảnh giới Linh Đài tầng 7 rồi!”  
Người đó quay lưng về phía Tần Ninh, lúc này cười nhạt rồi nói: “Không biết, Diệp tiểu thư có nhã hứng làm vài chén với công tử ta”.  
Nghe thấy lời này, Diệp Viên Viên cau mày.  
“Không có hứng, cút!”  
Một giọng nói đột nhiên vang lên, thanh niên đó vốn đang cười ha ha, lúc này vẻ mặt tái mét.  
Quay lại nhìn thấy mấy người sau lưng, thì ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Tần Ninh.  
“Chuyện của hoàng tử nhà ta liên quan gì tới thằng nhãi nhà ngươi?”  
Hộ vệ đứng cạnh thanh niên đó hừ lạnh một tiếng, nói: “Muốn chết à!”  
Vừa dứt lời, hộ vệ bước ngay ra, bàn tay thành vuốt, bắt lấy Tần Ninh.  
Bụp…  

Một tiếng bụp vang lên, Phương Thế Thành và Viên Cương lao thẳng ra chém giết.  
Dù sao hai người cũng là cảnh giới Linh Đài tầng 9, đối diện với hộ vệ cảnh giới Linh đài tầng 9 kia thì đương nhiên là chiếm thế thượng phong.  
“Không đơn giản nhỉ, hộ vệ cảnh giới Linh Đài tầng 9 cơ đấy!”  
Thanh niên kia cười ha ha nhìn Tần Ninh, nói: “Tại hạ là hoàng tử Xích Như Hỏa của đế quốc Xích Nguyệt.

Không biết vị huynh đài này tên là gì?”  
“Ta không cần biết Xích Như Hỏa hay là Ngu Như Hỏa, còn quấy rầy tì nữ của ta thì ta đánh cho ngươi thành đần luôn đấy!”  
Tần Ninh lười dài dòng, vẫy vẫy tay về phía Diệp Viên Viên, cười nói: “Viên Viên qua đây!”  
Diệp Viên Viên đi qua, đứng bên cạnh Tần Ninh.  
“Cơm no rượu say rồi, chúng ta đi thôi!”  
“Cứ thế mà đi à?”  
Mấy hộ vệ bên cạnh hoàng tử Xích Như Hỏa vây lại ngay lập tức.  
“Các ngươi đang làm gì vậy?”  
Bỗng nhiên, một tiếng hừ lạnh vang lên.  
Trong chớp mắt, một bóng người xuất hiện, mấy người mang hơi thở ngỗ ngược cũng đi theo sát.  
“Thiếu các chủ!”  
“Thiếu các chủ!”  
Nhìn thấy Thánh Tâm Duệ tới, mấy hộ vệ của quán rượu Thánh Tước thầm thở phào.  
Nếu hai đám người này mà đánh nhau thì sợ là bọn họ không khống chế được hiện trường.  
“Không có gì!”, Tần Ninh xua xua tay: “Chỉ là gặp chút phiền phức nhỏ, tì nữ của ta bị người ta nhớ nhung mà thôi!”  
“Tì nữ của Tần đại sư mà cũng dám nhớ đến sao?”  
Thánh Tâm Duệ cao giọng, nói: “Là ai?”  
“Ta”.  
Xích Như Hỏa lạnh lùng nói.  
“Ngươi?”  
Thánh Tâm Duệ hừ một tiếng: “Ngươi là ai? Quán rượu Thánh Tước là nơi ngươi giở trò lưu manh à?”  
“Vị công tử này!”  
Hộ vệ bên cạnh Xích Như Hỏa cao giọng nói: “Công tử nhà ta chính là Xích Như Hỏa, hoàng tử của đế quốc Xích Nguyệt.

Lần này đại diện cho đế quốc Xích Nguyệt tới thăm đế quốc Bắc Minh các ngươi”.  
“Ở tại quán rượu Thánh Tước đã là vinh dự lớn cho các ngươi rồi!”  
Lời này vừa nói ra, Thánh Tâm Duệ bật cười.  
“Cút!”  
Thánh Tâm Duệ nói: “Quán rượu Thánh Tước của ta không hoan nghênh người mà Tần đại sư không thích!”  

“Ngươi…”  
Vứt dứt lời, một đám người đế quốc Xích Nguyệt bỗng trở nên tái mặt.  
Thánh Tâm Duệ này quả thật là không nể nang ai.  
“Chúng ta là quý khách tới từ đế quốc Xích Nguyệt, ở lại quán rượu Thánh Tước là đã cho các ngươi mặt mũi rồi”.  
“Còn thật sự nghĩ mình là thái thượng hoàng sao?”, Thánh Tâm Duệ cười giễu nói: “Ta nói lại một lần, người mà Tần đại sư không thích thì quán rượu Thánh Tước chúng ta không đón tiếp, một chữ thôi, cút!”  
“Chúng ta đi!”  
Xích Như Hỏa thản nhiên nói: “Đế quốc Bắc Minh này không chỉ có một quán rượu Thánh Tước các ngươi, quán rượu Phong Diệp có vẻ cũng không kém quán rượu Thánh Tước đâu, hừ!”  
Xích Như Hoa vung tay áo, định xoay người rời đi.  
“Xin lỗi!”  
Diệp Viên Viên lúc này mới lạnh nhạt nói: “Quán rượu Phong Diệp là sản nghiệp của Diệp gia ta, cũng không đón tiếp ngươi!”  
Nghe câu này, Xích Như Hỏa loạng choạng suýt nữa thì ngã ra đất.  
Mấy đứa nhóc này… đáng ghét vậy.  
Quả thật coi người của đế quốc Xích Nguyệt bọn chúng như quả bóng mà đá.  
Xích Như Hỏa hắn ta từ khi nào phải chịu thiệt như thế.  
Nhưng Xích Như Hỏa cũng không dừng bước mà nghênh ngang đi ra khỏi quán rượu Thánh Tước.  
“Tần huynh không sao chứ?”, Thánh Tâm Duệ chắp tay nói: “Ta tới muộn rồi, khiến Tần Ninh gặp phải vài phiền phức”.  
“Cũng không coi là phiền phức gì”.  
Tần Ninh xua tay nói: “Đúng rồi, nghe nói gần đây ngươi đạt tới linh đan sư nhị phẩm rồi hả.

Vừa hay, đưa ta tới Thánh Đan các xem đan thuật của ngươi thế nào”.  
“Thuận tiện, ta cũng luyện chế mấy loại đan dược!”  
“Được được được!”  
Nghe lời này, Thánh Tâm Duệ mừng rỡ không thôi.Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới!!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé.

Xin cảm ơn!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.