Thạch Thịnh Vũ hừ nói: “Lập tức đi liên hệ ba người đó, Thạch gia ta cũng sẽ góp sức!”
Lúc này, không chỉ là Thạch Thịnh Vũ, các chủ Thiên Thượng các của đại lục Thiên Nguyệt – Thiên Trường Khiếu lúc này cũng tức giận không ngớt.
Hạ Khải Việt - trưởng tộc Hạ gia ở đại lục Cổ Lĩnh cũng vậy.
Tức thì, bảy đại lục thứ trung tâm hoàn toàn động thủ, thề phải bắt được Tần Ninh, giết chết hắn một cách thống khoái.
Tần Ninh hoàn toàn không biết gì về chuyện này.
Trong Bắc Thương cung.
Tần Ninh dẫn Thạch Cảm Đương cùng Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi đi tới một tòa cung điện.
Ở tòa cung điện này, cửa lớn đóng chặt, dài rộng mười mấy thước, có ánh sáng nhàn nhạt lưu chuyển, cách trở thăm dò linh khí.
“Để con, để con!”
Thạch Cảm Đương lúc này tích cực đứng lên, đi tới trước cửa lớn, cười hì hí nói: “Bắc Thương Đế Quân, cái thế vô song!”
Thạch Cảm Đương nói xong thì nhìn về phía Tần Ninh, cười nói: “Sư tôn là Cửu U Đại Đế, mạnh mẽ hơn Bắc Thương Đế
Quân, sao có thể để sư tôn gọi mãi được?”
Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi sửng sốt.