Phong Thần Châu

Chương 192: Tỷ Thí Mà Khó Tránh Khỏi!





Không lâu sau, Minh Vũ trở lại.

Kích Thâm Uyên dựng đứng đầy kiêu hãnh trên sân.

Kích dài tới ba trượng, toàn thân phủ kín vân rồng đen nhánh được khắc chìm, thân mình thẳng tắp cao vút thể hiện sát khí vô cùng mãnh liệt.

Sức mạnh bá đạo của linh khí ngũ phẩm quý giá được hiện ra trọn vẹn.

"Tốt!"  
Ngôn Vương nhìn thấy cảnh này, hưng phấn tới mức hai mắt như muốn lọt cả ra ngoài.

Bọn họ đến đây là vì kích Thâm Uyên.

Bây giờ, nó đã gần ngay tầm tay!  
Chỉ cần thắng Tần Ninh trong cuộc tỷ thí là có thể nhận được kích Thâm Uyên, đây thực sự là một món hời lớn!  
"Hứa Ngâm!"  
Ngôn Vương lớn tiếng gọi: "Ngươi ra tỷ thí trận pháp với Tần công tử đi!"  
Trong trận tỷ thí trước đó, Hứa Ngâm là linh trận sư đứng đầu, năm nay mới mười bảy tuổi mà đã là linh trận sự cấp 2.

Trận thuật của hắn ta tất nhiên là rất mạnh.

Hứa Ngâm mỉm cười bước lên đài, nhìn về phía Tần Ninh.

Hai cha con Minh Ung và Minh Vũ lúc này cũng rất phấn khích.


Bọn họ biết Tần Ninh có những phương pháp rất kỳ lạ, nhưng hắn lại còn giấu nghề rất sâu, cho nên bọn họ cũng chẳng rõ Tần Ninh có tinh thông trận pháp hay không.

Sở dĩ bọn họ dám lấy kích Thâm Uyên ra tỷ thí là bởi vì bọn họ tin tưởng Tần Ninh.

Nhưng cho dù tin tưởng, vừa rồi bọn họ cũng đã tận mắt chứng kiến Hứa Ngâm của đế quốc Xích Nguyệt bày trận pháp, hắn ta thực sự rất mạnh.

Linh trận sư cấp 2 muốn đối phó với võ giả cảnh giới Linh Đài thì dễ như trở bàn tay.

Bọn họ cũng chưa từng nghe nói Tần Ninh thành thạo trận thuật!  
"Bắt đầu thôi!"  
Hứa Ngâm có vóc người gầy nhỏ, hắn ta nhìn Tần Ninh, mỉm cười nói: "Trong lúc tỷ thí, có đôi khi vì muốn chắc thắng nên sẽ bày ra những trận pháp không thể khống chế được".

"Tần công tử, nếu như ta không khống chế được sức mạnh của trận pháp mà lỡ giết chết ngươi, vậy! "  
"Không sao, tỷ thí mà, khó tránh khỏi!"  
Tần Ninh phất tay, hào sảng đáp.

Nhìn thấy cảnh này, nụ cười trên mặt Hứa Ngâm liền nở rộ.

Không sao?  
Được rồi!  
Vậy thì cứ chờ chết đi!  
"Bắt đầu tỷ thí trận thuật, chỉ có thể thi triển linh trận, không được sử dụng linh quyết chiến đấu".

Người phụ trách tỷ thí cao giọng hô.

Đế quốc Bắc Minh đã thua cả 4 trận, thật quá ấm ức!  
Nếu như Tần Ninh có thể chiến thắng thì không còn gì tốt hơn nữa.

Hai bóng người đứng yên trên võ đài vào lúc này.

Người phụ trách vừa dứt lời, Hứa Ngâm đã vung lòng bàn tay lên, một loạt linh ấn ngay lập tức xuất hiện.

Linh trận sư phân thành 9 cấp, nhưng trong số hàng ngàn đế quốc, những linh trận sư cấp 4 đã là những người đứng đầu rồi.

Hơn nữa, mỗi một linh trận sư đều là lực lượng nòng cốt mà mỗi đế quốc đều muốn thu hút vào.

Nếu chiến tranh giữa các đế quốc xảy ra, thì một linh trận sư hoàn toàn có thể xoay chuyển cục diện trận chiến.

Uy lực của linh trận sư không phải chỉ là một địch một trăm, mà thậm chí một địch một ngàn cũng không thành vấn đề.

Linh khí giữa lòng bàn tay của Hứa Ngâm đã thay đổi, chậm rãi hóa thành từng đạo linh ấn to bằng bàn tay đứa trẻ.

Ngay sau đó, dưới tốc độ cực nhanh, hàng loạt linh ấn được xuất ra.

Rất nhanh, hơn một trăm linh ấn đã xuất hiện.

Linh trận sư cấp 1 còn chia thành hạ cấp, trung cấp, và cao cấp, phân chia theo số lượng linh ấn có thể tạo thành, cụ thể là mười, hai mươi và năm mươi.

Mà linh trận sư cấp 2, thì hạ cấp, trung cấp, cao cấp này lại được phân chia theo số lượng linh ấn tạo thành là một trăm, hai trăm và năm trăm.

Nhìn số lượng linh ấn mà Hứa Ngâm tạo ra, không khó để phán đoán tên nhóc này là đã là linh trận sư hạ cấp cấp 2.


Mười bảy tuổi mà đã đạt tới cảnh giới này, quả thực rất đáng kinh ngạc.

"Hư Tâm linh trận!"  
Trong tích tắc, Hứa Ngâm quát một tiếng, từng đạo linh ấn bắt đầu xoay tròn xung quanh hắn ta.

Giống như những cánh hoa bay trên bầu trời, lơ lửng trong gió, từng đạo linh ấn được điều khiển bởi bàn tay của hắn ta, chậm rãi tạo thành một tòa trận pháp vô cùng phức tạp.

Sở trường mạnh nhất của linh trận sư, một là ngưng tụ linh ấn, hai là tạo thành linh trận đồ.

Vì linh trận cũng có phân chia cao thấp, cho nên dù đều là linh trận sư cấp 2, nhưng khi tạo ra những linh trận đồ khác nhau, thì bản chất của trận pháp cũng khác nhau, dẫn đến việc uy lực cũng khác nhau ngàn dặm!  
Ầm ầm…  
Trong phút chốc, một tòa trận pháp đã xuất hiện phía trước Hứa Ngâm.

Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người xung quanh đều trầm trồ khen ngợi.

Trong trận tỷ thí trước đó, Hứa Ngâm đã cho thấy thiên phú của mình trong việc tạo nên trận pháp.

Nhưng lần này, tốc độ khi Hư Tâm linh trận được thiết lập còn nhanh hơn một chút so với trước đó.

Rõ ràng lúc trước hắn ta còn chưa tung hết sức của mình ra.

"Tần công tử, trận pháp của ngươi đâu?"  
Hứa Ngâm nhìn Tần Ninh, cười nhạt hỏi.

Tỷ thí linh trận sao?  
Hắn ta chính là linh trận sư thiên tài kiệt xuất nhất trong 100 năm qua trên toàn cõi đế quốc Xích Nguyệt, không ai có thể so sánh được.

Đế quốc Bắc Minh yếu kém hơn đế quốc Xích Nguyệt không biết bao nhiêu lần, loại linh trận sư gì có thể được sinh ra từ một nơi như vậy chứ?  
Nghe Hứa Ngâm hỏi, Tần Ninh khẽ cười nói: "Quy tắc tỷ thí là thi triển linh trận, nếu như ta không cần thi triển linh trận mà chỉ dùng phương pháp của linh trận phá vỡ trận pháp của ngươi thì cũng tính là ta thắng, phải không?”  
Tần Ninh vừa dứt lời đã chậm rãi bước ra.

Trong khoảnh khắc, giữa những bước chân và lòng bàn tay của Tần Ninh xuất hiện từng đạo linh ấn, giống như vô số tinh linh đang xoay tròn.

"Đi!"  
Trong phút chốc, hàng loạt linh ấn đã đánh ra.

Từng đạo linh ấn của Tần Ninh nháy mắt đã ngưng tụ thành một biển linh ấn rộng lớn.

"Đây là…"  
“Ôi trời… hình như có hơn năm trăm linh ấn phải không?”   
"Đùa gì vậy, tên nhóc này có thể tạo ra được nhiều linh ấn đến thế sao?"  
Nhìn thấy Tần Ninh phất tay ra linh ấn, những tiếng cảm thán không ngừng vang lên.

"Phá!"  
Trong nháy mắt, Tần Ninh quát lên một tiếng, linh ấn liền lao thẳng vào bên trong cơ thể của Hứa Ngâm.

Lách cách!   
Leng keng!   
Ong ong!   
Bên trong trận pháp của Hứa Ngâm đột nhiên truyền ra những thanh âm kỳ lạ.


Từng thanh âm vang lên dường như toát ra luồng khí tức đáng sợ.

Mà ngay sau đó, ánh sáng chợt lóe lên, từng đạo linh ấn của Tần Ninh dường như đã khiến cho tòa linh trận của Hứa Ngâm đổi chủ!  
"Á…"  
Một tiếng hét thảm thiết vang lên  
Khóe miệng mang theo ý cười từ lúc nãy của Hứa Ngâm bây giờ đã bị xé rách, hắn ta không ngừng gào thét, ôm chặt lấy ngực.

Máu thịt trên người của Hứa Ngâm như đều muốn phát điên.

Đây là tác dụng của Hư Tâm linh trận, khiến cho các võ giả bị mắc kẹt, trở nên mất trí mà chém giết bừa bãi, tự làm hại bản thân.

Nhưng mà đáng ra Tần Ninh mới là người phải bị như vậy.

Vậy mà vào lúc này, linh trận đổi chủ, chính Hứa Ngâm lại bị vây khốn, tự cắn nuốt bản thân.

"Đế quốc Xích Nguyệt nhận thua!"  
Nhìn thấy cảnh này, Xích Như Hỏa vội quát lên.

"Được, vậy ta thắng rồi!"  
Tần Ninh nói xong thì bước về phía lôi đài.

"Đợi đã!"  
Xích Như Hỏa vội vàng nói: "Mau phá linh trận, thả Hứa Ngâm ra ngoài!"  
"Chuyện này hả! "  
Tần Ninh cười nhạt nói: "Lúc nãy Hứa Ngâm có nói, trong lúc tỷ thí nếu muốn chắc thắng thì có khi sẽ bày ra một số linh trận mà hắn ta cũng không thể khống chế được.

Ta dùng linh ấn phá hủy linh trận của hắn ta, để cho hắn ta tự sinh tự diệt, nhưng đây là giới hạn của ta rồi, ta không có cách để phá trận".

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Xích Như Hỏa đã tái xanh.

Tên khốn này, hắn cố ý.

"Muốn cứu người thì tự mình làm đi, ta không làm được!"  
Tần Ninh vươn vai, nói: "Tỷ thí mà, khó tránh khỏi!"Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.

com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới!!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.

com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé.

Xin cảm ơn!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.