Tần Ninh vừa nói ra, sắc mặt chư vị lão tổ trở nên âm trầm.
Quả nhiên là một người cực kỳ kiêu ngạo và cuồng vọng.
“Hy vọng ngươi tìm được kính Bắc Thương, nếu không, bảy đại thế lực chúng ta tổn thất thảm trọng, mà không tìm được kính Bắc Thương trên người ngươi thì cũng sẽ càng không bù đắp được tổn thất”.
“Lão già, ta thấy tuổi thọ của ông cũng chả còn mấy trăm năm đâu, lần này làm đi làm lại, không qua mấy năm ông sẽ chết, ta thấy danh tiếng của đại lục thứ trung tâm các người cũng sẽ biến mất”.
Tần Ninh nhìn về phía người, giễu cợt nói.
Nghe đến lời này, sắc mặt lão tổ Thiên Hạo phát lạnh.
Lão tổ Long Húc cũng nói: “Quả nhiên là một kẻ cuồng ngạo đến tột cùng”.
“Người như vậy sống không được lâu”.
“Dù sao cũng sống lâu hơn các người!”
Tần Ninh căn bản không thèm để ý.
Chỉ là vài lão già ngu xuẩn tự cho là sống mấy vạn năm nên tự xưng lão tổ mà thôi.
Chưa nói đến Tần Ninh hắn chín đời chín kiếp, trải qua chín vạn năm.
Khi chưa trải qua số kiếp, hắn chính là con trai của Vô Thượng Thần Đế, đi từ nhỏ yếu đến mạnh mẽ, thành tựu Ninh Đế, thành tựu Nguyên Hoàng Thần Đế.