Phong Thần Châu

Chương 197: Thiên Động Tiên





“Ông Què, ta không muốn nhìn thấy ông chết như vậy, suy cho cùng, dù nói như thế nào thì ông cũng là hậu nhân của Thiên Thanh Thạch!”  
Tần Ninh kéo ghế dựa, nằm xuống, ung dung nhàn nhã nói.  
Nhưng ngay khi những lời này được thốt ra, sắc mặt của ông Què liền thay đổi, cơ thể không khỏi thẳng lên.  
“Đừng kích động, giờ ông muốn giết người diệt khẩu rất dễ nhưng ta nghĩ viện trưởng Thiên Ám không nhẫn tâm để ta chết đâu!”  
Tần Ninh phất tay ra hiệu cho ông Què ngồi xuống.  
“Sao ngươi biết được chuyện này?”  
Hai mắt của ông Què sáng lên, nhìn Tần Ninh nói: “Ngươi có phải là người của thượng quốc Linh Ương?”  
“Thượng quốc Linh Ương?”  
Tần Ninh mỉm cười nói: “Xem ra thương thế của ông có liên quan đến thượng quốc Linh Ương rồi!”  
Ông Què hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.  
“Còn tại sao mà ta biết được à, cũng rất đơn giản thôi!”  
Tần Ninh cười nói: “Đầu tiên, ông là võ sĩ Tinh Mệnh, người mở ra Tinh Môn, điểm này là thật đúng chứ?”  
“Kế tiếp, một lôi ấn do Cửu Cực Lôi Sư thiết lập đã áp chế Tinh Môn trong cơ thể ông, khiến thân thể ông ngày đêm phải chịu thương tích giày vò!”  

“Điểm này chắc ông không thể phủ nhận!”  
“Nếu như không phải có viên Kim Diễm Ngọc Tử lần trước, e rằng thân thể của ông hiện giờ cũng chẳng đứng nổi nữa là!”  
Tần Ninh chậm rãi nói từng câu, sắc mặt ông Què thay đổi mấy lần.  
“Ngươi rốt cuộc là ai?”  
Ông Què không nhịn được hỏi: “Nếu như ngươi không phải là người của thượng quốc Linh Ương thì làm sao có thể biết được tường tận như vậy chứ?”  
“Ta, Tần Ninh, tam công tử của Tần gia, thành Lăng Vân, đế quốc Bắc Minh!”  
Tần Ninh bưng ly trà lên, nhấp một ngụm rồi lại nói: “Về phần sao ta biết được, ừm...!Thú thật là ta biết xem tướng, kiếp trước – kiếp này, ta nhìn một cái là biết ngay!”  
Nghe được những lời này, cả Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều phải cố nhịn xuống ý định đánh Tần Ninh một trận lôi đình.  
Ông Què thở dài một hơi, nói: “Ngươi nói không sai, thương thế của ta chính là do người của thượng quốc Linh Ương gây ra”.  
“Ta bị võ sĩ có sức mạnh Cửu Cực Lôi Sư đánh một lôi ấn vào trong người, trực tiếp phong ấn Tinh Môn trong cơ thể ta!”  
“Có điều, mấy năm qua đều như vậy, ta cũng quen rồi!”  
“Ta thấy ông không phải là đã quen rồi, mà là đã bất lực rồi?”  
Tần Ninh lại cười nói: “Mấy năm qua, e là ông không chỉ thử một lần thử phá vỡ thương tích, tháo gỡ hạn chế của lôi ấn nhưng đều thất bại!”  
Ông Què nhìn Tần Ninh, ánh mắt đầy kinh ngạc.  
Hình như cái gì tên này cũng biết thì phải.  
“Trước đây không nói rõ là bởi vì với thực lực hiện tại, ta cũng không hoàn toàn nắm chắc việc có thể giúp ông giải quyết triệt để mối họa ngầm này”.  
Tần Ninh lại nói: “Nhưng lần này, ta hoàn toàn nắm chắc!”  
Ngay khi những lời này thốt ra, ánh mắt ảm đạm ban đầu của ông Què chợt lóe sáng.  
“Sao hả?”  
Tần Ninh cười nói: “Nếu như ông không phải là hậu nhân của Thiên Thanh Thạch, ta sẽ không cho ông cơ hội này đâu!”  
Hai mắt ông Què lúc này híp lại, nhìn Tần Ninh: “Vậy ta có một vấn đề thắc mắc, nếu ngươi có thể nói cho ta biết, ta có thể đồng ý những gì ngươi nói!”  
“Ông nói đi!”  
“Sao ngươi biết chuyện ta là hậu nhân của Thiên Thanh Thạch?”  
Ngay khi những lời này được thốt ra, Tần Ninh đứng dậy, chắp tay nói: “Thứ nhất, nếu đổi lại là người khác, một lôi ấn sẽ hủy hoại lục phủ ngũ tạng trong cơ thể, thậm chí là khiến cho Tinh Môn tắc nghẽn, sớm đã chết rồi!”   
“Thứ hai, Kim Diễm Ngọc Tử hôm đó ta đưa cho ông, sau khi ông nuốt vào, thân thể tốt lên trông thấy, hơn nữa quan trọng nhất là trong hai mắt ông, chứa một ấn ký mờ”.  
“Nếu không phải hậu nhân của Thiên Thanh Thạch, cơ thể ông hoàn toàn sẽ không thể sinh ra phản ứng như vậy”.  
“Thứ ba…”  

Tần Ninh chậm rãi nói: “Nhìn kỹ mặt ông thì vẫn là có mấy phần giống với lão tổ nhà ông!”  
Lời này vừa thốt ra, ông Què không kìm lòng nổi, khóe miệng hơi nhếch lên.  
“Tiểu tử, ngươi thực sự có cách sao?”  
“Đương nhiên!”  
Tần Ninh lại cười nói.  
Không biết vì sao, nhìn thấy nụ cười của Tần Ninh, trong lòng ông Què đột nhiên thấy tĩnh lặng lại.  
“Ha ha…”  
Ông Què cười haha nói: “Ta tên là Thiên Động Tiên, đúng là hậu nhân của tổ sư sáng lập ra học viện Thiên Thần - Thiên Thanh Thạch!”  
Thiên Động Tiên!  
Nghe được những lời này, Diệp Viên Viên ở bên cạnh liền giật mình.  
“Ông là viện trưởng tiền nhiệm?”, Diệp Viên Viên sửng sốt nói: “Nhưng mà ta nghe nói, viện trưởng tiền nhiệm, đã chết bất đắc kỳ tử vào mười năm trước rồi mà!”  
“Đó chỉ là tin tức nói cho người ngoài mà thôi!”, ông Què bất lực nói: “Thân thể ta tàn tật, sao có thể đảm nhiệm chức viện trưởng được nữa chứ? Chỉ có thể nói với bên ngoài rằng ta đã chết”.  
“Mười năm qua, ta quả thực đã không ngừng thử nghiệm mọi loại phương pháp, muốn chữa thương thế trong cơ thể nhưng Tinh Môn bị áp chế, linh khí lưu thông trong cơ thể không đủ để đột phá nó, vốn không có cách nào giải quyết được”.  
“Vậy nên ông đã định từ bỏ rồi?”  
Tần Ninh liếc nhìn ông Què một cái, nói: “Chẳng có chí cầu tiến gì thế, không có được dáng vẻ của lão tổ nhà ông”.  
Ông Què cười khổ một tiếng, không biện giải.  
Mười năm qua, ông ta quả thực đã thử nghiệm hết lần này đến lần khác, nhưng lần nào cũng thất bại, vốn đành bó tay.  
Cảm giác thất vọng đến bất lực tột cùng đó, người khác khó mà hiểu được.  
“Được rồi, từ hôm nay trở đi, ông ở bên cạnh ta làm một lão nô đánh xe ngựa, ta đảm bảo ông không chỉ có thể phá bỏ “trói buộc”, mà còn có thể tốt hơn cả trước kia, trong tương lai có thể vượt qua cả cảnh giới Linh Phách nữa”.  
Tần Ninh vỗ tay, thản nhiên nói.  
Ngay khi những lời này được thốt ra, vẻ mặt của ba người còn lại đang có mặt đều sững sờ.  
Điều làm cho hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi kinh ngạc chính là người ngồi trước mặt bọn họ lại là viện trưởng ngày trước của học viện Thiên Thần.

Tần Ninh vừa mở miệng là muốn người ta làm lão nô đánh xe rồi, đùa cái gì vậy chứ!  
Điều khiến Thiên Động Tiên sửng sốt lại là người thiếu niên trước mặt trông cũng chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi.  
Tuy không biết tên tiểu tử này làm cách nào mà khiến cho Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đi theo hắn.  

Nhưng dù sao thì bản thân cũng là viện trưởng tiền nhiệm, tên tiểu tử này vừa mở miệng yêu cầu ông ta làm phu xe cho hắn?  
Cái miệng này cũng mạnh quá đi chứ!  
“Được!”  
Ông Què đứng dậy, chắp tay nói: “Tần công tử, nếu như ngươi thực sự làm được, lão phu làm đánh xe cho cậu có sá gì?”  
Trong lòng Thiên Động Tiên đã rõ.  
Vì mối họa ngầm trên người, ông ta đã từng cầu cứu linh đan sư ngũ phẩm nhưng cũng không biết nên làm thế nào.  
Nếu như Tần Ninh mới tuổi mười sáu này thật sự có thể làm được, tương lai hắn sẽ không có giới hạn, ông ta đi theo Tần Ninh làm một phu xe, có gì không thể chứ?  
“Được!”  
Tần Ninh lúc này đứng dậy, nhìn Thiên Động Tiên, nói: “Nếu đã như vậy, vậy thì bây giờ, trước tiên bước vào linh trì trong sơn động, ngâm mình trong đó một tháng đi!”  
“Nhớ kỹ, lúc nào cũng đều phải hút linh khí vào trong cơ thể, không được ngừng nghỉ, cho dù cảm thấy thương gân động cốt thì cũng không được ngừng lại!”  
Tần Ninh vừa dứt lời, Thiên Động Tiên đang định đứng dậy bỗng khựng lại.  
“Sao thế? Sợ đau sao?”  
“Sợ đau?”, Thiên Động Tiên liền kích động nói: “Ta sợ chết!”  
“Ngươi không biết, mười năm qua, chỉ cần hấp thu một tí ti tia linh khí nào vào trong cơ thể, trên dưới toàn thân, xương cốt và kinh mạch đều như muốn đứt gãy.

Nếu như thật sự làm theo lời ngươi nói, e rằng ta còn chưa tiếp nhận được sự trị liệu của ngươi, thì đã chết rồi!”  
“Không đâu!”  
Tần Ninh tự tin nói: “Kiên trì một tháng, ta bảo đảm ông có thể hồi phục sức mạnh như trước đây, thậm chí...!còn vượt qua một bậc!”Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới!!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé.

Xin cảm ơn!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.