Phong Thần Châu

Chương 1976: Tại sao có thể như vậy?



 Tình huống gì đây?  

 

Xảy ra chuyện gì vậy?  

 

Ba người này trước khi đi vào thiên cung Bắc Thương, còn mời ông ta, khi đó ông ta đang bế quan, bỏ qua cơ hội.  

 

Nhưng trước đó càng lâu, ba người vẫn cùng ông ta nâng cốc ngôn hoan, chúc mừng ông ta cùng Thạch gia kéo gần mối quan hệ, sau này chiếu cố đến họ nhiều hơn.  

 

Hiện tại lại đi... trở mặt?  

 

Ở bên trong thiên cung Bắc Thương đã xảy ra chuyện gì sao?  

 

Cam Minh Song lúc này hoàn toàn chết sững.  

 

Nhưng sau một khắc, Cam Minh Song càng thêm ngơ ngác.  

 

Tần Phương Du nhìn Tần Ninh, chắp tay cười nói: “Tần công tử, tại hạ cùng với Thạch gia của đại lục Thạch Nguyên chỉ là đã từng có giao dịch, quan hệ trong sạch, mong Tần công tử minh xét”.  

 

“Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta vẫn chưa dựa vào Thạch gia, chỉ là lời đồn nhảm mà thôi”.  

 

“Không sai, không sai!”  

 

Ba đại cảnh giới Thiên Vị hậu kỳ nhìn Tần Ninh, phi thân xuống đất, chắp tay, thái độ như hận không thể quỳ xuống nhận sai.  

 

“Các ngươi... Các ngươi điên à?”  

 

Cam Minh Song lúc này tức giận đến run rẩy.  

 

Ba người này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?  

 

Chỉ là lúc này, nhóm người Tần Phương Du cũng mang theo vẻ mặt lạnh nhạt.  

 

Nếu để Cam Minh Song nói bậy bạ tiếp, một khi Tần Ninh động sát cơ với bọn họ...  

 

Bọn họ đã tận mắt chứng kiến Tần Ninh tàn sát huyền cảnh Tạo Hóa ở bên trong thiên cung Bắc Thương như thế nào.  

 

“Giết!”  

 

Ba người tức thì xông lên tấn công Cam Minh Song.  

 

Rầm rầm rầm...  

 

Trong lúc nhất thời, trên bầu trời Thương phủ, thiên địa biến sắc.  


 

Lần này, toàn thể Thương gia đều ngơ ngác.  

 

Đây là... tình huống gì?  

 

Từ đầu đến cuối, Tần Ninh chưa nói câu nào.  

 

Nhưng rất rõ ràng là những người đó thấy Tần Ninh, đều mang vẻ mặt kính nể.  

 

Không, không phải kính nể, là sợ hãi!  

 

Những người đó, sợ hãi Tần Ninh!  

 

Tại sao có thể như vậy?  

 

Tần Ninh lúc này cũng đi tới trước người Thương Lãng, cười nhạt nói: “Làm phiền dẫn ta đi gặp Thương lão gia tử, ta cũng coi như tinh thông một chút đan đạo, có thể nhìn thương thế của Thương lão gia tử”.  

 

“À? Được, được...”, Thương Lãng tức thì nói: “Chỉ là nơi này...”  

 

“Không sao, thành Thương Vân kể từ hôm nay, chính là của Thương gia, toàn bộ đại lục Thương Vân đều thuộc về Thương gia của ông, hơn nữa ta nghĩ là... cũng sẽ không ai dị nghị đâu!”  

 

Tần Ninh cười nhạt.  

 


Bên trong một gian nhà, Thương Bắc Huyền lúc này có vẻ mặt trắng bệch, nằm trên giường, ngực có một dấu bàn tay đen nhánh tím bầm.  

 

Tần Ninh xem một lúc thì từ từ nói: “Vẫn chưa thương tổn được căn cơ, cho ta ba ngày, cam đoan sẽ trả lại một lão trưởng tộc khỏe mạnh cho ông!”  

Nghe vậy, Thương Lãng tức thì mừng rỡ không thôi. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.