Phong Thần Châu

Chương 1986: “A... ta không muốn”.



 Tần Ninh lại nói tiếp: “Linh cảnh Niết Bàn, cảm giác thế nào?”  

 

“Rất khó”, Cốc Tân Nguyệt ngồi dậy, nhẹ nhàng mặc sa y vào, da thịt như ẩn như hiện càng thêm mơ hồ xinh đẹp.  

 

“Linh cảnh Niết Bàn là còn đường tìm kiếm sự thiếu sót của võ giả, không ngừng bù đắp nó”.  

 

Cốc Tân Nguyệt có chút khổ sở nói: “Giống như sửa đường vậy, trên con đường gập ghềnh muốn tìm ra được thì không khó, nhưng mà để tu bổ lại thì quả thật rất khó”.  

 

Tần Ninh gật đầu.  

 

“Không cần phải vội, linh tài sản sinh ở khu vực đại lục Bắc Thiên quá ít, không thích hợp để luyện chế linh đan mạnh, đợi giải quyết xong đám ma tộc dưới lòng đất, đến Thương Lan, ta sẽ vì nàng mà đích thân ra tay luyện chế mấy viên linh đan, như thế sẽ dễ dàng hơn chút”.  

 

Nghe đến đây, Cốc Tân Nguyệt cười nói: “Vậy chi bằng chàng nhân lúc bây giờ bồi tiếp ta nhiều thêm chút đi, để thiên phú của ta nâng lên một tầm cao mới mới là điều đúng đắn!”  

 

Tần Ninh chế giễu nói: “Vừa ý cơ thể của bản công tử thì cứ việc nói thẳng, cần gì phải lấy cái cớ nâng cao thiên phú làm vỏ bọc? Ta thấy nàng là vẫn còn muốn xin tha đúng không?”  

 

“A... ta không muốn”.  

 

...  

 

Thanh Vân tông, bởi vì sự trở về của Tần Ninh mà rơi vào một trạng thái tu luyện điên cuồng.  

 

Trạng thái điên cuồng này càng ngày càng hăng.  

 

Võ giả cảnh giới Thông Thiên, cảnh giới Hoá Thần liên tục tăng lên.  

 

Thanh Vân tông liên tục có các đệ tử ra ngoài chém giết linh thú, rèn luyện bản thân.  

 

Cũng có những đệ tử đi đến bên trong các cổ quốc, cổ tộc lớn khiêu chiến với các thiên tài đương thời, theo đuổi đột phá bản thân, thoát khỏi gông cùm xiềng xích.  

 

Thanh Vân tông bây giờ đã hơn xưa rất nhiều, các thế gia cổ, cổ quốc lớn đều không dám không theo.  

 

Thêm nữa, loại khiêu chiến này cũng là một kiểu rèn luyện thực lực và tâm tính đối với thiên tài của nhà mình, các thế lực lớn cũng mừng rỡ khi trông thấy điều này.  

 

Mà giờ phút này, ở Thanh Vân tông, bên trong một dãy núi, tiếng oanh tạc liên tục vang lên.  

 

Trong sơn cốc có ba thân ảnh đang giao chiến.  

 

Một mình Thạch Cảm Đương cầm búa Linh Khai rìu Trảm Thần trong tay, hùng hổ uy phong.  

 

Hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi trong tay cầm kiếm Bắc Vân Tiêu và kiếm Bắc Thương Huyền của mình liên thủ tấn công mạnh mẽ.  

 

Trên đỉnh sơn cốc, Cốc Tân Nguyệt lười biếng dựa vào một tảng đá, nhìn mấy người giao chiến trong sơn cốc.  

 

“Vân Sương Nhi, cô là huyền cảnh Tạo Hoá nhất đoạn, nếu muốn thông thạo thì điểm mấu chốt phải dùng khí tạo hoá tấn công mới có thể đạt được hiệu quả thần kỳ!”  

 

“Sau này bước vào linh cảnh Niết Bàn thì phải ngưng kết linh khí và khí tạo hoá khiến linh khí xảy ra sự biến đổi về chất!”  

 

Tiếng nói của Cốc Tân Nguyệt không lớn nhưng lại truyền vang khắp sơn cốc.  

 

“Diệp Viên Viên, rất lâu rồi cô chưa dùng kiếm thế nhưng Đế Thể của cô có lực tương tác rất lớn đối với kiếm thuật”.  

 

“Chỉ thiếu một bước nữa là cô có thể đạt đến huyền cảnh Tạo Hoá nhất đoạn, một bước này có thể đột phá được bất cứ lúc nào, nhưng cô cũng đừng giữ mãi ở trong lòng như thế, nó sẽ khiến cô bị phân tâm”.  


 

“Vậy ta thì sao? Còn ta thì sao? Sư nương, còn ta nữa”.  

 

Thạch Cảm Đương bây giờ nóng vội không kịp chờ đợi nói.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.